Đại sư tới, là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, lúc thấy tôi có vẻ hơi sửng sốt.
Sau đó bà ta nhìn Cố Vân Trạch, nở một nụ cười kỳ quái.
Đại sư nói với tôi: "Nghe nói lúc đầu cô định siêu độ cho đứa bé kia, còn biết không thể xem thai nhi bị phá?"
Nhớ lại chuyện cũ, tôi vẫn còn nhức nhối.
May mà Cố Vân Trạch nắm tay tôi, tôi mới cảm thấy đỡ hơn một chút, gật đầu với đại sư.
"Linh hồn sơ sinh đu bám người có huyết thống, cô không có cảm giác à? Hơn nữa không dễ đuổi linh hồn sơ sinh đi, trên người cô hình như không có gì cả..." Đại sư nhìn tôi từ đầu đến chân, nghi ngờ hỏi, "Gần đây cô hay gặp may mắn đúng không?"
Tôi chỉ nhíu mày, Cố Vân Trạch lại hừ lạnh: "Bà tới để giúp Trần Dật Thanh hay hỏi chúng tôi hả?"
Đại sư và Cố Vân Trạch nhìn nhau, trong đôi mắt vẩn đục hiện lên thứ gì đó, ho một tiếng: "Bắt đầu đi. Siêu độ cho đứa bé kia..."
Thật ra cả quá trình không khó như tôi tưởng tượng, đại sư kia lấy lọn tóc của tôi và Trần Dật Thanh buộc lên một con bù nhìn, sau đó bảo chúng tôi nhỏ hai giọt máu vào bồn nước trong, nói là tay đứt ruột xót, máu của ba mẹ vào nước tượng trưng máu mủ tình thâm lớn như biển cả.
Lúc tôi chọc tay lấy máu thì không sao, thời điểm Trần Dật Thanh bị đưa ra, gỡ miếng băng gạc và thuốc bôi bên trên, tay hắn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-nguoi-nhu-ran-ret-du-hoac-phia-sau-tinh-yeu-nam-nu/2177953/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.