Chương trước
Chương sau
Bên ngoài phòng Bán đấu giá.

"Chó chết, đứng lại cho bổn thiếu gia."

“Ngươi kêu ai chó chết hả?" 

"Ta kêu ngươi chó chết đó!"

Phát hiện mình bị mắc lừa, Tưởng Quân giận dữ, nhưng lại bị Tam hoàng tử Triệu Hạo cản lại.

Cười lạnh một tiếng, Triệu Hạo nói ra: 

"Long Ngạo, Hộ quốc sư của vương quốc Tinh Vân, võ giả Nhất Tuyến Thiên, ta thực rất buồn bực, chẳng lẽ vương quốc Tinh Vân không có người sao? Sao lại để cho một tên phế vật tham gia Tinh Vân Hộ quốc đường."

Trào phúng, khinh miệt, xem thường.

Bên cạnh Tam hoàng tử và Tưởng Quân lúc này không có cao thủ bảo tiêu, nhưng hai người lại bình tĩnh lại như cũ, bởi vì hai người có mười phần tin tưởng, với thân phận của bọn họ tại Lôi Đình thành, cho dù cho đối phương có một vạn lá gan cũng tuyệt đối không dám làm càn. 

"Cút ngay."

Mặc kệ hai người họ, Long Ngạo đối với cái dạng đệ tử quần là áo lượt này thậm chí chẳng muốn nói nhiều một câu, quay người chuẩn bị rời đi, nhưng vẫn bị hai người ngăn lại.

"Nể mặt vương quốc Tinh Vân, ta tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi phải giao Lôi Đình quả ngàn năm ra." 

Một hồi gió lốc, thân thể của Long Ngạo đã biến mất, nhìn thấy đối phương bỏ qua hai người mình, Tưởng Quân và Triệu Hạo sắc mặt quả thực âm trầm tới cực điểm, muốn khó coi bao nhiêu có nhiêu đó khó coi.

"Tam hoàng tử, người này làm càn như thế, nếu chúng ta cứ như vậy từ bỏ ý đồ thì chẳng phải là sẽ bị người người chê cười sao?"

Thanh danh của Triệu Hạo tại Lôi Đình thành bị bôi xấu, thậm chí lan ra khắp bốn phía Lôi Đình thành, Long Ngạo bỏ đi như thế, Triệu Hạo chẳng lẽ lại bỏ qua đơn giản như vậy, hắn gật gật đầu, lạnh giọng nói ra: 

"Ta sẽ cho hắn biết hậu quả khi đắc tội ta."

Trong trạm dịch(*) Tinh Vân.

"Long huynh đệ, ngươi không sao chứ?" 

"Không có việc gì."

"Long huynh đệ, vừa rồi thực xin lỗi, vì vương quốc ta bất đắc dĩ phải như vậy."

Đối với suy nghĩ trong nội tâm của Âu Dương Phi, Long Ngạo lại làm sao không biết, từ đầu tới cuối hắn đều không trách đối phương, bất kể thế nào thân phận Âu Dương Phi còn tại đó, một khi trêu chọc hoàng thất Lôi Đình và mấy đại gia tộc, liên lụy không chỉ là Âu Dương Phi, mà sẽ liên lụy cả vương quốc Tinh Vân. 

Cười cười, Long Ngạo nói ra:

"Âu Dương đại ca, không có việc gì, ta biết rõ tình cảnh của huynh."

Vẻ mặt Âu Dương Phi ngưng trọng, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: 

"Long huynh đệ, hiện tại ngươi trêu chọc hoàng thất Lôi Đình, Tưởng gia, Đoan Mộc gia và Long gia, cho nên Long huynh đệ, không bằng ngươi quay trở lại vương quốc cứu chữa đệ muội trước đi, chuyện Lôi Đình chiến ta sẽ xử lý."

"Âu Dương đại ca, việc này bởi vì ta mà ra, không giải quyết xong ta kiên quyết không rời khỏi, về phần Lôi Đình quả ngàn năm này, phiền huynh phái người đưa về Xích Hỏa trấn."

Ý tứ Long Ngạo rất đơn giản, chính là đem Lôi Đình quả ngàn năm đưa về trước, cứu Vũ Âm tỉnh lại rồi nói sau, về phần hắn thì sẽ không rời khỏi Lôi Đình thành. Nói cho cùng, Long Ngạo xem như cũng phiền muộn tới cực điểm. 

Lôi Đình thành, ngoại trừ hoàng thất Lôi Đình làm bá chủ thì còn có Tam đại Cự Đầu, Tưởng gia, Long gia và Đoan Mộc gia toàn bộ bị mình trêu chọc, trong nội tâm Long Ngạo biết rõ, một khi bốn thế lực lớn liên thủ đối phó mình thì kể cả Âu Dương Phi và vương quốc Tinh Vân cũng không dám ủng hộ mình nữa.

"Long huynh đệ."

"Âu Dương đại ca, sự tình đã đến mức này, xem ra chúng ta chỉ có binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn mà thôi." 

Long Ngạo từ trong lòng ngực lấy ra Lôi Đình quả giao cho Âu Dương Phi.

"Âu Dương đại ca, mặc kệ chuyện gì xảy ra, Lôi Đình quả ngàn năm này huynh phải thuận lợi mang cho Vũ Âm, xin nhờ huynh."

Liếc mắt nhìn Long Ngạo thật sâu, Âu Dương Phi thở dài một tiếng, Lôi Đình quả có tầm quan trọng như thế nào trong lòng hắn biết rõ hơn ai hết. Âu Dương Phi gật đầu nói: 

“Yên tâm đi, việc này giao cho ta!”

Âu Dương Phi mang theo Lôi Đình quả ngàn năm rời đi. Long Ngạo chưa kịp trở về phòng mình thì có mấy người đi tới, chính là mấy người Vu Vĩ.

"Hừ, Long Ngạo, ngươi đứng lại đó cho ta." 

“Chuyện gì?"

"Long Ngạo, chuyện xảy ra hôm nay chúng ta đã biết rõ, ngươi làm cái gì chúng ta không có quyền can thiệp, nhưng ngươi phải hiểu được một điều ngươi bây giờ là Hộ quốc sư của Tinh Vân Hộ quốc đường, nói cho cùng cũng là đại diện cho vương quốc Tinh Vân, bây giờ ngươi đắc tội hoàng thất Lôi Đình, Tưởng gia, Long gia và Đoan Mộc gia, ta muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có nghĩ tới vương quốc Tinh Vân hay không?"

Lần này Tinh Vân Hộ quốc đường cùng phái ra mười vị hộ quốc sư, theo thứ tự là Long Ngạo, La Thành, Vu Vĩ, Mao Phong, Đồng Bác, Hác Giang Quân, Hác Siêu, Diệp Vinh, Lâm Y Y, Vương Hoan. 

La Thành thân là Phó đường chủ của Hộ quốc đường, vốn một lòng che chở Long Ngạo, nhưng chuyện xảy ra hôm nay đã uy hiếp nghiêm trọng đến Tinh Vân Hộ quốc đường và hoàng thất Tinh Vân, La Thành cũng không cách nào tiệp tục ủng hộ nữa.

"Ha ha ha, Vu huynh, việc lúc ấy ta có ở đó, xác thực không trách Long huynh đệ."

"Âu Dương Thái Tử, việc này là chuyện của Hộ quốc đường ta, hi vọng hoàng thất không nhúng tay vào." 

Tinh Vân Hộ quốc đường tuy nghe lệnh hoàng thất Tinh Vân, nhưng thực sự tồn tại độc lập, trừ phi là hoàng đế vương quốc Tinh Vân đích thân tới, nếu không cả vương quốc Tinh Vân không ai có thể ra lệnh cho Hộ quốc đường.

Âu Dương Phi hình như muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn ngậm miệng không nói, nhưng trên mặt lại tràn ngập khó chịu.

"Vu Vĩ, lúc trước ta đã nói qua, nếu lại trêu chọc ta, ta sẽ giết chết ngươi, có phải da ngươi ngứa muốn bị đánh rồi hay không?" 

Nghe Long Ngạo nói, Vu Vĩ giật mình, đối với sự bá đạo của Long Ngạo, chính hắn đã chứng kiến, huống chi đến cả Hách Siêu cũng đều bị hắn đánh thắng, thử hỏi một khi Long Ngạo thực đánh hắn, hắn chẳng phải là muốn không may?

La Thành khục khục hai tiếng, có chút không vui nói ra:

"Long huynh đệ, việc này ngươi xác thực làm không đúng, một khi hoàng thất Lôi Đình và tam đại gia tộc ra mặt, không chỉ là ngươi, coi như là Hộ quốc đường đều sẽ cùng nhau gặp nạn, hiểu chưa?" 

Long Ngạo không phải người ngu, xem như triệt để hiểu rõ, khi mình hữu dụng thì Hộ quốc đường xem mình như báu vật, nhìn thấy mình gặp phiền toái thì lại muốn đá mình ra.

Chín người Hộ quốc đường toàn bộ đến đông đủ, ý tứ đã rất rõ ràng.

Cười lạnh một tiếng, Long Ngạo hỏi ngược lại: 

"Các ngươi muốn phải như thế nào?"

Vu Vĩ hừ lạnh nói:

"Long Ngạo, ý của chúng ta rất đơn giản, bởi vì ngươi lỗ mãng trêu chọc hoàng thất Lôi Đình và tam đại gia tộc, Hộ quốc đường chúng ta sẽ không có trách nhiệm lo những chuyện sau này của ngươi nữa, cho nên từ giờ trở đi, hi vọng…" 

"Hi vọng con em ngươi."

Căn bản không để Vu Vĩ phẫn nộ, Long Ngạo nói thẳng:

"Như vậy Hộ quốc đường giữ lại cũng vô dụng, La Thành, từ giờ trở đi ta chính thức rời khỏi Hộ quốc đường, mặc kệ chuyện gì xảy ra đều là chuyện của một mình ta, Hộ quốc đường và hoàng thất Tinh Vân không liên quan nữa." 

Nghe được chuyện đó, mấy người La Thành cuối cùng thở phảo nhẹ nhõm, bất kể nói thế nào, cho dù hoàng thất Lôi Đình và tam đại gia tộc tìm Long Ngạo gây phiền toái thì cũng sẽ không liên quan đến hoàng thất Tinh Vân và Hộ quốc đường nữa, nhưng lúc này Âu Dương Phi lại nói:

"Long huynh đệ, ngươi tuy đã không phải là Hộ quốc sư của Hộ quốc đường nữa, nhưng là ta Âu Dương Phi đại ca, mặc kệ chuyện gì xảy ra vương quốc Tinh Vân và ta đều ủng hộ ngươi."

"Âu Dương Thái Tử, ngươi…" 

Vu Vĩ chấn động, thật không ngờ Âu Dương Phi lại đột nhiên như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.