Chương trước
Chương sau
Một chiêu giết địch.

Âu Dương Phi hoàn toàn không nương tay chút nào, một chiêu đã đánh chết hai gã võ giả Bách Tán Thiên.

Hai tên Long Nhất Lực cùng Đoan Mộc Lân tuy ăn chơi trác táng thật nhưng cũng không ngu ngốc, thấy đối phương một chiêu đánh chết hai gã thủ hạ, mặt cũng biến sắc, hai người gần như sợ hãi rống lên: 

"Võ giả Nhất Tuyến Thiên!"

Võ giả Nhất Tuyến Thiên, áp đảo trên Bách Tán Thiên.

Long Nhất Lực cùng Đoan Mộc Lân nào còn dám tiếp tục lưu lại, cả hai xoay người định rời đi, nhưng Long Ngạo từ đầu vốn không nhúc nhích, lúc này bóng dáng hắn chợt ẩn hiện như ma quỷ, im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt hai người. 

Cười lạnh một tiếng, Long Ngạo lạnh lùng hỏi:

"Hai vị, các ngươi chuẩn bị đi nơi nào?"

"A!"

Nghe được hai người kêu thảm thiết, Long Ngạo bỗng nhiên buồn bực, mình hình như còn chưa xuất thủ đối phương đã kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, thật quá hài hước đi.

"Long huynh đệ, bỏ đi."

Vừa nãy chém chết hai gã võ giả Bách Tán Thiên, Âu Dương Phi bỗng tỉnh táo lại, lý trí nhanh chóng trở về, bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, một khi mình giết Long Nhất Lực cùng Đoan Mộc Lân thì Long gia cùng Đoan Mộc gia chắc chắn sẽ không bỏ qua. 

Cùng là gia tộc, thực lực Long gia cùng Đoan Mộc gia là ở vị trí nào, thử hỏi, thậm chí là vương quốc Tinh Vân cũng căn bản không thể nào là kẻ địch của cả hai nhà Long gia cùng Đoan Mộc gia.

Trong lòng cho dù có một vạn điều muốn làm, nhưng Âu Dương Phi cuối cùng vẫn dùng lý trí chế trụ cảm tính, dù cho không phải vì mình cũng phải vì vương quốc suy nghĩ một chút.

Đối với những lo lắng trong lòng Âu Dương Phi, Long Ngạo làm sao không hiểu. 

Mặc kệ nói như thế nào, địa vị và thân phận Long gia tứ giai cùng Đoan Mộc gia thành Lôi Đình đặt ở nơi đâu, vương quốc Tinh Vân chắc chắn sẽ không trêu chọc hai đại gia tộc.

"Thứ chó má không biết tốt xấu như hai ngươi, tốt nhất tránh ra cho bản thiếu gia, bằng không, các ngươi chết không có chỗ chôn."

Cho tới lúc này Long Nhất Lực cùng Đoan Mộc Lân vẫn còn ra sức mắng chửi, bởi vì trong lòng hai người đều cho rằng đối phương không dám ở thành Lôi Đình đả động gì đến bọn họ. Đùa gì thế, Long gia cùng Đoan Mộc gia, thực lực và địa vị ở thành Lôi Đình gần với hoàng thất Lôi Đình đấy. 

Cười lạnh một tiếng, Long Ngạo lạnh lùng nói:

"Hai người các ngươi tốt nhất câm miệng cho ta."

"Câm miệng em gái ngươi, ngươi là cái thứ gì, đồ nhà quê, ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất thông minh một chút, dám trêu chọc bản thiếu gia, cẩn thận có ngày hôm nay không có ngày mai đâu." 

Long Nhất Lực cùng Đoan Mộc Lân trên mặt tràn ngập khinh miệt, hừ một tiếng nặng nề, hai người không chút kiêng kỵ chuẩn bị rời khỏi. Đám người ở bốn phía xem kịch vui đương nhiên đều biết Tứ hại của thành Lôi Đình, ai nấy đều giận mà không dám nói gì, trong lòng đều đem mười tám đại tổ tông hai người chửi rủa một phen.

Nhưng khi chuẩn bị rời đi mà đối phương căn bản không có ý nhún nhường chút nào, hai người cũng trong nháy mắt trở nên giận dữ.

"Tiểu tử, ngươi chơi với lửa rồi." 

"Cút ngay cho ta!"

Thấy đối phương vẫn không cho, Long Nhất Lực cùng Đoan Mộc Lân xem như là bị chọc tức, nhưng bất lực, bởi vì bọn họ lần này tìm tới võ giả Bách Tán Thiên thì đều bị đối phương một chiêu chém chết, thử hỏi bọn họ dám tự thân ra tay sao?

"Long huynh đệ, thôi bỏ đi." 

"Âu Dương đại ca, lúc nên nhượng bộ thì nhượng bộ, lúc không thể thỏa hiệp thì kiên quyết không thể thỏa hiệp."

Giọng của Long Ngạo để lộ ra sự lạnh lẽo vô tận, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, nhấn từng chữ nói ra:

"Qùy xuống đi, không chịu thì chết!" 

Qùy xuống đi, không chịu thì chết.

"Tiểu tử, ngươi dám bắt chúng ta quỳ xuống?"

Không để hai người kịp chửi, trên người Long Ngạo bỗng nhiên bay lên một khí thế không thể địch nổi, ùn ùn đè xuống, dựa theo thực lực của Long Ngạo thì khí thế phóng ra mạnh mẽ đến mức nào, hai tên kia làm sao chịu nổi. 

“Răng rắc, răng rắc.”

Long Nhất Lực cùng Đoan Mộc Lân trực tiếp bị đè gãy hai cái xương sườn, vẻ mặt hoảng hốt, cho tới lúc này bọn hắn mới biết đối phương không phải dọa nạt gì hai đứa mình.

"Qùy xuống đi, không chịu thì chết." 

Dưới khí thế mạnh mẽ, Long Nhất Lực cùng Đoan Mộc Lân vẫn phải chịu thua quỳ xuống, trên mặt hai tên tràn ngập sự tàn độc cùng phẫn nộ, nhưng cũng không dám mắng chửi nữa, bởi vì hai người đều biết, đối phương căn bản chẳng muốn đùa giỡn gì với bọn hắn, thực sự dù cho gia tộc đứng ra báo thù cho bọn hắn sau khi bị giết đi nữa thì bọn hắn chết mất rồi.

Những tên như Long Nhất Lực cùng Đoan Mộc Lân sợ nhất chính là cái chết.

"Hay lắm." 

Không biết là người nào khởi đầu, đám người vây xem bốn phía lập tức vỗ tay, đối với Tứ hại của thành Lôi Đình, tất cả mọi người thống hận tới cực điểm, hận không thể sai đối phương lập tức giết hai người.

Nghe được bốn phía truyền tới tiếng vỗ tay rào rào, bất kể là Long Nhất Lực hay là Đoan Mộc Lân, sắc mặt càng thêm tàn ác, nếu như bình thường hai người đã sớm tức giận, nhưng tình huống hiện tại cũng không giống như xưa, hai người ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, căn bản không dám tiếp tục cuồng vọng.

"Đừng tưởng rằng mình lợi hại thế nào, nếu như không bởi vì phía sau các ngươi có Long gia cùng Đoan Mộc gia, ta có thể nói cho các ngươi rõ, các ngươi chẳng qua là hai đống cặn bã, ta muốn giết các ngươi là chuyện chắc chắn đấy, nhớ kỹ, muốn vô sỉ cần phải trả giá thật lớn." 

Long Nhất Lực cùng Đoan Mộc Lân vẫn không dám nói lời nào, nhưng hai người trong lòng cũng là đem mười tám đại tổ tông đối phương mắng một lần, đồng thời nghĩ, chờ bố mày rời khỏi nơi này mày nhất định phải chống mắt mà xem.

Nếu không phải vì phía sau còn có gia tộc, Long Ngạo căn bản sẽ không buông tha hai người, hừ một tiếng, hắn cùng Âu Dương Phi xoay người rời đi, mà lúc này đám người vây bốn phía xem cũng đã tản đi, gần như không có người nào lưu lại.

Đùa gì thế, nếu như bị Lôi Đình Tứ hại bắt được, không chết cũng rớt một lớp da. 

"Đoan Mộc huynh, thù này chúng ta nhất định phải báo."

"Hừ, dám trêu chọc chúng ta, ta phải cho chúng bay trả giả gấp đôi, Long huynh, hiện tại ngươi với ta trở về gia tộc mời cao thủ đến đây, nhớ kỹ, đối phương chính là võ giả Nhất Tuyến Thiên, bọn Nhất Tuyến Thiên căn bản không dùng được."

"Điểm ấy ta hiểu." 

Cố nén đau từ xương sườn bị gãy, Long Nhất Lực cùng Đoan Mộc Lân chật vật từ dưới đất bò dậy, chia ra đi về phía gia tộc của mình.

"Long huynh, ngươi lần này có chút lỗ mãng, mặc kệ nói như thế nào Long Nhất Lực cùng Đoan Mộc Lân cũng sẽ không bỏ qua đâu."

"Âu Dương đại ca, ta biết ngươi muốn nói điều gì, nhưng ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, nếu cứ một mặt cầu toàn, vương quốc Tinh Vân cả đời này cũng không thể quật khởi, hai tên cặn bã mà thôi, tin chắc rằng Long gia cùng Đoan Mộc gia sẽ không bởi vậy mà kết thành hận thù cùng hoàng thất Tinh Vân." 

Quật khởi?

Nói dễ vậy sao, lấy tư cách thái tử điện hạ vương quốc Tinh Vân, Âu Dương Phi hơn ai hết đều muốn vương quốc quật khởi, nhưng sự thực là ngẫm nghĩ việc thì dễ, chân chính làm thì vô cùng khó khăn, nhưng Long Ngạo đã nói đến nước này, nếu hắn nói tiếp liền có chút không hay cho lắm.

"Long huynh, thời gian còn sớm, không bằng ta dẫn ngươi đi phòng đấu giá xem sao, có người nói phòng đấu giá thành Lôi Đình có rất nhiều thứ tốt, chỉ cần Long huynh đệ thích ta nhất định tặng cho ngươi." 

Phòng đấu giá?

Long Ngạo cũng có chút hứng thú nên gật đầu, cứ như vậy hai người đi về hướng phòng đấu giá thành Lôi Đình, cũng là phòng đấu giá lớn nhất đế quốc Lôi Đình. Bên trong phòng đấu giá mỗi ngày đều phải tiến hành bán đấu giá, nhưng cách vài ngày sẽ cử hành bán đấu giá cỡ lớn, mà vận khí Long Ngạo cùng Âu Dương Phi không tệ, đến vừa đúng lúc là mở bán đấu giá cỡ lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.