"Long Ngạo, trước kia ta đã nói, ân oán của ngươi và Diệp trưởng lão Lưu Vân Tông ta sẽ không nhúng tay, nhưng ngươi đại náo Lưu Vân Tông, ta không thể không can thiệp."
"Vô sỉ."
Đối với ý tứ của Đồ Lôi và Lưu Vân Tông, Long Ngạo làm sao không biết, nói cho cùng Lưu Vân Tông muốn bảo vệ Diệp Hạo, vì vậy nên đối phó với mình.
Cười lạnh một tiếng, giọng Đồ Lôi lạnh lùng nói:
"Long Ngạo, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi tự tận(*) ở đây đi."
Tự tận ở đây?
Nghe được lời nói của Đồ Lôi, Long Ngạo thật giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, hỏi ngược lại:
"Đồ Lôi, đầu ngươi có phải có nước vào rồi hay không vậy?"
"Lớn mật."
"Lớn mật con em ngươi!"
Căn bản không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội mở miệng, bởi vì này lúc này Long Ngạo đã phẫn nộ tới cực điểm. Lưu Vân Tông nói không giữ lời, trong miệng nói là không nhúng tay vào việc này nhưng lại hướng vào hắn mà ra tay, chỉ cần điểm này Lưu Vân Tông đã là vô sỉ tới cực điểm.
"Nhân tiện nhất bối tử, trư tiện nhất đao tử(*),loại người như các ngươi quả nhiên sống chỉ tốn không khí, chết tốn đất chôn, ta tặng các ngươi một câu khích lệ, các ngươi cứ tính đến chuyện trước đi."
Bị công khai nhục mạ như thế, mấy người Đồ Lôi làm sao có thể chịu được.
"Long Ngạo, ngươi muốn chết ư?"
"Ta muốn chết? Vì các ngươi vô sỉ đến như thế, ta cho các ngươi một bộ câu đối, nghe kỹ đây, vế trên: “Thụ bất yếu bì, tất tử vô nghi”. Vế dưới: “Nhân bất yếu kiểm, thiên hạ vô địch”. Hoành phi: “Nhân chi tiện vô địch, cổn nhĩ mụ”."(*)
Long Ngạo cũng chẳng muốn tiếp tục mắng nữa, đối với người vô sỉ như thế, Long Ngạo biết rõ chỉ có một cách, đó chính là trực tiếp ra tay.
Nhưng Long Ngạo đi nhanh, trở lại nhanh hơn, sắc mặt càng âm trầm tới cực điểm.
Nhìn thấy Liễu Mộc và Liễu Cơ bỗng nhiên xuất hiện, nhất là Vương Vũ Âm đã bị Liễu Mộc khống chế, Long Ngạo lập tức đã hiểu ra rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, âm trầm hỏi:
"Liễu Mộc, huynh là ý gì?"
"Ha ha ha, Long Ngạo, chẳng lẽ chuyện đến mức này, ngươi còn không nhìn ra được sao?"
"Liễu Cơ, là ngươi?"
Trên mặt Liễu Cơ tràn ngập âm lãnh, nói ra:
"Long Ngạo, ta muốn cho ngươi biết hậu quả trêu chọc bổn tiểu thư ta, ngươi không phải đùa nghịch ác sao? Hôm nay ta ngược lại muốn nhìn ngươi đùa nghịch hung ác như thế nào cho ta."
Nắm thật chặt hai nắm tay, Long Ngạo đột nhiên ôn nhu hỏi:
"Vũ Âm, ta thực xin lỗi nàng."
Giờ khắc này Vương Vũ Âm cảm thấy rất bất đắc dĩ, nàng cũng không nói lời nào, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt. Long Ngạo trong tâm hoàn toàn đau đớn, đều là hắn chủ quan mà làm hại Vũ Âm bị người khác cưỡng ép.
"Long huynh đệ, Đồ Lôi là đường huynh của ta, ta làm như thế cũng là vạn bất đắc dĩ, hi vọng ngươi bỏ qua cho."
Bỏ qua cho?
Long Ngạo đã gặp qua vô sỉ, nhưng lại chưa từng gặp loại vô sỉ như thế, Đồ Lôi và Liễu Mộc thật đúng là vô sỉ tới cực điểm, hiện tại hắn đã biết sự tình rốt cuộc là do ai làm, nói cho cùng vẫn là Đồ Lôi, Liễu Mộc, Diệp Hạo cùng nhau tạo ra vở kịch này.
"Một đám từ nhỏ thiếu mẹ, lớn lên thiếu sự chăm sóc, bà ngoại không thương, cậu không yêu, má trái lâu ngày không bị ăn đòn, má phải thiếu nợ đạp, lừa gặp lừa đá, heo gặp heo giẫm vào, hôm nay ta muốn tàn sát Lưu Vân Tông."
Còn không đợi Long Ngạo nói hết lời, tất cả mọi người không kiêng nể gì đều cười lớn, bởi vì trong mắt tất cả mọi người căn bản sẽ không tin tên thiếu niên trước mặt có thể tàn sát Lưu Vân Tông.
Đừng nói đến những người khác, chỉ cần là Đồ Lôi tông chủ Lưu Vân Tông cũng đủ để áp đảo cảnh giới Diễn Hóa cường giả dung hợp, thử hỏi Long Ngạo có thể vượt cấp chém giết Đồ Lôi sao?
"Long huynh đệ, Vương Vũ Âm trong tay ta, ngươi tốt nhất là thỏa hiệp, ta có thể cam đoan với ngươi, bảo vệ ngươi khỏi cái chết."
"Liễu Mộc, tốt nhất ngươi câm miệng lại, cái thứ vô sỉ bán đứng bằng hữu giống như ngươi, hôm nay ta cho dù không giết được ngươi, ngày sau nhất định cũng sẽ tru sát ngươi."
Liễu Mộc vốn cũng hơi có chút áy náy, hình như cũng biết chuyện đã rồi, không cách nào thay đổi, sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo. Đúng vào lúc này trong tay Liễu Cơ đột nhiên xuất hiện một thanh dao găm, kề lên trên cổ Vương Vũ Âm, giọng lạnh lùng nói:
"Ngươi quỳ xuống cho bổn tiểu thư, nếu không ta sẽ một đao giết chết Vũ Âm."
Nhìn thật sâu Liễu Cơ và Vũ Âm, giờ khắc này trên mặt Long Ngạo bỗng chốc đã bình tĩnh trở lại, không có phẫn nộ, không có sát khí, chỉ có ôn nhu, hắn khẽ mỉm cười.
"Long Ngạo, huynh nghe kỹ cho ta, nếu như huynh quỳ xuống ta lập tức cắn lưỡi tự vận."
"Vũ Âm, nàng không sợ chết sao?"
"Không sợ, chỉ cần có thể ở cùng huynh, cho dù chết lòng ta cũng không hối tiếc."
Giờ khắc này trên mặt Vương Vũ Âm thể hiện ra rất kiên định, nàng đột nhiên cười, giọng vô cùng kiên định nói ra:
"Nan vong ân oán nan vong nhĩ, chích vi tình si chích vi quân, thứ khứ Hoàng tuyền do hữu mộng, Thiên Thượng nhân gian bất hữu hồn! Nhĩ lược bất ly bất khí, ngã tiện sinh tử tương y." (*)
Nhĩ lược bất ly bất khí, ngã tiện sinh tử tương y.
Nghe Vương Vũ Âm nói như vậy, Long Ngạo ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, trong tiếng cười tràn ngập cảm động và kiên quyết, lên tiếng nói:
"Ta định bất ly bất khí, cùng nàng sinh tử gắn bó, ta và nàng cho dù chết cũng muốn cùng chung xuống Hoàng Tuyền, ha ha ha ha."
Nhìn thấy hai người như bỏ mặc xung quanh, tất cả mọi người có chút rung động, nhất là Liễu Cơ, thử hỏi nữ nhân nào không hi vọng có nam tử như vậy làm bạn.
"Tốt, đã như vậy ta sẽ thanh toàn cho các ngươi."
Diệp Hạo, tứ đại trưởng lão, Đồ Lôi, Liễu Cơ và Liễu Mộc đứng chung một chỗ, mọi người nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, bởi vì trong lòng tất cả người đều biết rất rõ, chỉ cần Vương Vũ Âm còn trong tay mình, chẳng lẽ đối phương thực sự dám ra tay?
Nói thì mỗi người đều nói, nhưng làm thực sự, thử hỏi trong thiên hạ có bao nhiêu người có thể làm được?
Cười lạnh một tiếng, vẻ mặt Liễu Cơ xem thường nói ra:
"Long Ngạo, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, bây giờ quỳ xuống cầu xin ta, ta có thể tha cho Vương Vũ Âm một lần, nói không chừng có thể cứu sống nàng ta"
"Đụng đến người Vũ Âm của ta, giết không tha."
Long Ngạo bỗng nhiên lấy ra từ trong ngực chín cây Phong Thần châm, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mọi người. Hắn không nói gì thêm, đem chín cây Phong Thần châm bắt đầu đâm vào chín đại huyệt vị khác nhau trên thân thể, sau đó vận chuyển Cửu Châm Phong Thần.
Long Ngạo không phải người ngu, đương nhiên biết rõ dùng thực lực của mình căn bản không thể nào là địch thủ của đối phương, một khi khai chiến chỉ có một con đường chết, nếu mượn nhờ Cửu Châm Phong Thần thực lực của mình lập tức tăng lên, nói không chừng còn có một con đường sống. Cẩn trọng lui một vạn bước, cho dù đi không hết cũng muốn chết một cách thật oanh liệt.
Người như bất ly bất khí, ta liền sinh tử gắn bó, người yêu giống như này cho dù chết cũng đáng.
Chín cây Phong Thần châm đâm vào trên thân thể, giờ khắc này khí tức trong cơ thể Long Ngạo bỗng nhiên luống cuống, bạo trướng điên cuồng. Trong ánh mắt tất cả mọi người ngay tại đó hiện lên sự khiếp sợ, khí tức trên người Long Ngạo tăng lên điên cuồng, vốn cũng đã cô đọng ra thế thuộc về mình, giờ khắc này Cửu Châm Phong Thần triệt để kích phát tiềm lực, bắt đầu diễn biến thế một lần, tu vi từ Nhất Tuyến Thiên lập tức tăng lên tới cảnh giới Diễn Hóa.
Cảnh giới Diễn hóa?
Cảm nhận được trên người đối phương phát ra khí tức Diễn Hóa, tất cả mọi người hoàn toàn há hốc mồm.
***
(*) Tự tận: Tự sát, tự tử.
(*) Nhân tiện nhất bối tử, trư tiện nhất đao tử: Người thì đê tiện hết một đời, heo thì đê tiện chỉ sau một nhát chém.
(*) Vế trên: Cây không có vỏ, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ gì.
Vế dưới: Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Hoành phi: Đê tiện mà vô địch thì cút con mẹ nhà ngươi đi.
(*) Khó quên ân oán khó quên người, chỉ vì tình si chỉ vì chàng, lần này xuống Hoàng Tuyền vẫn còn mộng, nhưng hồn vẫn còn lưu lại ở nhân gian! Chàng không sống nữa cũng không rời xa, ta nguyện bên nhau cùng sinh cùng tử.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]