Rốt cuộc cùng đám người kia lăn lộn với nhau, Long Thần danh chính ngôn thuận hỏi thăm chuyện hắn muốn biết. Trong đó Hùng Uyển Nhi hơn lớn tuổi hơn, tính cách chững chạc là một người tin được, biết chuyện cũng tương đối nhiều cho nên Long Thần liền bảo nàng tới bên cạnh, hai người đó đi sau cùng.
Những thiếu niên kia thấy Long Thần đối đãi đặc biệt với Hùng Uyển Nhi, liền nở nụ cười tươi, trong mắt tràn đầy nụ cười mờ ám, điều này làm cho Hùng Uyển Nhi đỏ mặt tận mang tai, nhăn nhăn nhó nhó rất ngượng ngùng.
Đây chỉ là bình thủy tương phùng, tình huống như thế Long Thần đã gặp qua nhiều rồi cũng thành thói quen. Đợi cho mấy tên thiếu niên kia đi tới trước hắn, hắn làm như giả bộ vô tình đi bên cạnh Huỳnh Uyển Nhi, nói:
“ Kỳ thật ta không phải là người Xích Thủy thành, lại muốn đi Xích Thủy thành nhưng mà không có biết đường, về phần quê quán của ta, ta không tiện nói ra, Uyển Nhi, ngươi có thể nói cho biết một chút, nơi này rốt cuộc là địa phương nào? Nói cụ thể một chút a!”
Huỳnh Uyển Nhi ngây ngốc, quả nhiên Long Thần là một người thần bí. Nàng đối với Long Thần tràn đầy tò mò, lúc này thấy Long Thần hướng mình hỏi, hình như là phải nói cụ thể, nàng liền cặn kẽ giải thích:
“Xem ra đại ca là một cao thủ tuyệt đỉnh che giấu khí tức, ngươi có phải là người Đông Hoàng vực hay không?”
“Đông Hoàng vực?”
Lại là một vùng đất mới đây mà, Long Thần chỉ có thể lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-huyet-chien-than/1781370/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.