“Ông nội, ngay cả Vũ đế kia cũng không đánh lại người, người thật là lợi hại!” Thiếu niên áo xám đi theo sau lưng Long Sơn sắc mặt lạnh lùng, trong mắt tràn đầy thần sắc sùng bái, Long Sơn bây giờ đã lợi hại thế này rồi, chờ hắn khôi phục lại thực lực Địa Vũ cảnh ngũ trọng, vậy còn cao hơn nữa!
“Làm phiền Long Thần tiểu hữu mang ta rời khỏi Cửu U Tang Hồn, nếu không chúng ta ở lại Cửu U Tang Hồn chỉ còn lại một cỗ thi thể mà thôi.” Long Sơn nhìn Long Thần nói.
Ba người cùng nhìn Long Thần bằng ánh mắt cảm kích.
Long Thần cười đạm nhạt, nói: “Ta và đại tỷ tình như thủ túc, những việc này hẳn là nên làm, không đáng nhắc tới.”
Từ trung tâm Vũ Đế thành đều được bố trí bốn cửa ra bên ngoài Vũ Đế thành, động tĩnh lớn như vậy, lúc này toàn bộ người ở Vũ Đế thành đều ra khỏi chỗ ở. Trong đó bao gồm rất rất nhiều người ngoại thành Vũ Đế thành.
Trong mấy chục năm qua, lần đầu tiên bốn người Long Thần có thể nghênh ngang rời khỏi Vũ Đế thành như vậy.
Cứu Long Nguyệt là nhiệm vụ căn bản không thể hoàn thành, mà Long Thần đã hoàn thành nó. Nói vậy mấy người còn lại trong chiến tộc, còn có Khương Vô Nhai ở Cổ Ma vực, hiện tại đoán chừng đã tuyệt vọng rồi.
Long Thần và Long Nguyệt liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ đã quyết định sau khi rời khổi Vũ Đế thành, trước hết là phải đi đâu.
Đột nhiên, trong đám người ngoài Vũ Đế thành Long Thần thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-huyet-chien-than/1781068/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.