Chương trước
Chương sau
Hắn nguyên bản còn tưởng rằng Long Thần sẽ suy nghĩ thật cẩn thận về năng lực của mình nhưng không ngờ vừa mới mở miệng đã là đòi đánh bại Lâm Tử Thần. Điều này làm cho đệ nhất thống lĩnh cũng phải giật mình, âm thầm đánh giá lại người này từ trên xuống dưới.
"Xem ra Phách Thiên đang muốn lợi dụng thực lực của hắn, chỉ cần đoạt vị thành công nhất định sẽ giết người diệt khẩu. Ta đây không cần suy nghĩ quá nhiều làm gì!"
Đệ nhất thống lĩnh cười thầm trong bụng.
Trên thực tế hắn rất hiểu rõ tính cách đại hoàng tử Lâm Phách Thiên, chủ ý này thật sự không tồi. Không nói tới Nghịch Ương tiên cảnh vừa mới trải qua một tràng kinh thiên động địa, linh dược Thiên giai đã bị cướp gần hết. Cho dù vẫn còn vài gốc nhưng Lâm Phách Thiên văn không có tư cách đoạt lấy từ trong tay Kiếm Hoàng. Vì thế đây chỉ là lời hứa suông mà thôi, hoàn toàn không có một tý chân thật nào.
"Lâm Tử Thần là Tứ đệ của ta, cũng là đệ nhất thiên tài Thương Ương quốc. Hiện tại thực lực hắn đã là Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng, chiến lực chân chính đã sắp đuổi kịp phụ hoàng."
Lâm Phách Thiên giảng thuật tình hình cụ thể cho Long Thần biết, đại khái nửa canh giờ sau mới nói xong. Sau đó hắn thử dò xét:
"Dương huynh, bây giờ ngươi có thể theo ta vào cung?"
Long Thần gật đầu nói:
"Thực lực Lâm Tử Thần đúng là rất mạnh nhưng mà Dương Thanh ta có thể ứng phó dễ dàng. Chuyện này không cần điện hạ lo lắng, chúng ta bắt đầu tiến hành giao dịch. Ngươi nên chuẩn bị linh dược Thiên giai đi, tin tưởng rằng không bao lâu nữa ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
"Đa tạ Dương huynh phụ trợ, đến khi ta lên làm Thái tử tất nhiên không quên ân tình ngày hôm nay."
Lâm Phách Thiện cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng khom người thi lễ.
Long Thần chỉ mỉm cười không nói.
Sau đó hắn đi theo Lâm Phách Thiên tiến về phía hoàng cung, đây là lần đầu tiên hắn vào nơi này. Đệ nhất thống lĩnh đi ở bên cạnh vẫn luôn quan sát động tĩnh của hắn.
Thế nhưng Long Thần không có biểu hiện gì đáng ngờ, cuối cùng hắn đành phải bỏ qua ý định.
"Đối với ta hoàng cung là nơi hung hiểm không thể lưu lại quá lâu."
Long Thần âm thầm suy nghĩ.
Ngày hôm nay đại hoàng tử mặc trang phục công tử nho nhã, bình thường hắn ít khi ra ngoài nên đi lại trên đường cũng không cần lo lắng bị người khác nhận ra.
Ba người đi trên đường phố náo nhiệt, Long Thần bất chợt nghe có thanh âm nghị luận.
"Các ngươi có nghe nói yêu thú phương bắc Tuyết Phong sơn mạch đã tràn vào Thương Ương quốc chưa? Hình như đã có một tòa thành bị yêu thú chiếm lĩnh, mấy vạn người chết!"
"Ta cũng nghe nói qua, bây giờ đám yêu thú đang công kích phương thành. Nếu như Hoàng Thành còn không phải quân đội trợ giúp vậy thì cư dân Khương thành lâm nguy rồi. Trong đó có tới mười mấy vạn dân, người già, phụ nữ và trẻ em làm sao thoát khỏi yêu thú đồ sát?”
"Ta nghe nói ở bên đó tiếng kêu than dậy khắp trời đất, cư dân chạy nạn đông như kiến."
Long Thần nhíu mày nghĩ ngợi, sau đó quay sang hỏi Lâm Phách Thiên:
"Phương bắc Khương thành thật sự lâm nguy?"
Lâm Phách Thiên gật đầu nói:
"Ta gần đây đang phiền lòng chuyện này. Thành thật mà nói, theo ta đoán phụ hoàng sẽ phải ta mang binh đi trấn áp yêu thú. Dù sao đó cũng là yêu thú triều quy mô lớn, lấy lực lượng nơi đó không thể nào chống đỡ nổi. Hơn nữa thám tử truyền tin về nói rằng ở trong quân đoàn yêu thú có một con Địa giai cửu phẩm làm đầu lĩnh. Lấy lực lượng quân ta đúng là lấy trứng chọi đá, vì thế phụ hoàng mới gấp rút tuyển chọn Thái tử, ý định là giúp người đó tăng thêm danh tiếng và lấy lòng dân sau này đăng cơ sẽ dễ dàng hơn."
"Nói cách khác ngươi có thể bình định yêu thú triều nhưng mà chỉ có Lâm Tử Thần mới đủ sức giết chết đầu lĩnh chúng nó. Vì vậy ngươi đã rơi vào thế hạ phong, đúng không?"
Long Thần lập tức hiểu ra vấn đề mấu chốt.
"Hết thảy chỉ có thể làm theo phụ hoàng phân phó, đến lúc đó hắn để ta xuất thủ thì tốt. Nhưng ta buồn bực nhất chính là Lâm Tử Thần lúc nào cũng đi theo phụ hoàng, cơ hội của hắn lớn hơn ta nhiều lắm."
Nói đến chỗ này Lâm Phách Thiên chỉ biết thở dài bất đắc dĩ.
Ba người tiếp tục đi tới hoàng cung, Long Thần nhìn thấy một dãy cung điện huy hoàng rực rỡ cũng phải than thở không dứt. Hoàng cung quả thật không hổ với danh tiếng đồn đãi trong nhân gian, quy mô và kiến trúc xa hoa hơn Thiên Ma cung vô số lần. Hoàn cảnh ở Thiên Ma cung an nhân giống như địa phương dành cho cao nhân tu tâm dưỡng tính, còn hoàng cung lại có khí thế trang nghiêm, thể hiện bá khí mười phần.
"Từ nơi này trở đi là hành cùng dành cho vương tôn hoàng tử. Hành cung của ta gọi là Càn Văn cung, hành cùng Lâm Tử Thần ở bên kia."
Vừa nói dứt lời Lâm Phách Thiên chỉ tới một gian cung điện nổi bật cách đó không xa:
“Đó là Tinh Thần cung, bình thường Lâm Tử Thần tu luyện ở trong đó."
Ngay lúc này Long Thần bỗng nhiên cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm bắn tới, hắn quay sang liền thấy đại môn Tinh Thần cũng xuất hiện một gã thiếu niên tuấn mỹ, đi theo hắn là hai nữ nha hoàn tương đối xinh đẹp. Trong lúc vô tình hai phe nhân mã đi lướt qua nhau.
Đại hoàng tử hơi khó xử, bởi vì bên cạnh hắn là hai gã nam tử, còn đối phương lại có mỹ nhân hầu hạ. Hai tay Lâm Tử Thần ôm chặt eo bọn họ một trái một phải, dùng ánh mắt trêu chọc chậm rãi đi tới gần Lâm Phách Thiên.
"Điện hạ, ngươi đúng là cường đại. Cho dù là trên giường hay dưới giường đều mạnh hơn người khác."
"Ta cũng thấy vậy, ta bây giờ cả người tê dại, đến bước đi cũng không nổi. Điện hạ, người thật là..."
Lúc này hai Mỹ Cơ ép sát vào ngực Lâm Tử Thần, bộ ngực phong mãn không ngừng cọ cọ cánh tay hắn. Sắc mặt kiều my liếc sang đại hoàng tử như muốn so sánh lẫn nhau.
"Thanh Thanh, Vi Vi, các ngươi..."
Sau khi thấy bộ dáng hai Mỹ Cơ kia, Lâm Phách Thiên quả thực muốn tức điên. Bởi vì đây là chiến lợi phẩm hắn nhận được từ trên chiến trường thu dụng, ngày hôm trước còn nằm trên giường Lâm Phách Thiên hắn phục thị. Tại sao một ngày không trở lại, các nàng đã rơi vào tay Lâm Tử Thần rồi?
"Chúng ta làm sao? Tử điện hạ đã đáp ứng điều kiện, chúng ta dĩ nhiên đi theo người. Chẳng lẽ muốn bắt chúng ta hầu hạ đoản mệnh quỷ như ngươi sao? Ở trong hoàng cung ai cũng nói người sống không được mấy ngày nữa."
Mỹ Cơ tên là Vi Vi nói xong liền che miệng cười khẽ.
"Vi Vi, chớ có nói lung tung, cẩn thận ta vả miệng nha!"
Lâm Tử Thần mỉm cười nhàn nhạt, cánh tay khẽ đẩy hai Mỹ Cơ ra phía sau mình. Sau đó hắn mới nhìn sang Lâm Phách Thiên:
"Hoàng huynh, không thể không nói ánh mắt của ngươi thật sự rất tốt. Hôm nay các nàng đã lựa chọn ta làm chủ, người thân là đại ca sẽ không keo kiệt với đệ đệ của mình, đúng không?"
Lâm Tử Thần quả thực khinh người quá đáng rồi, chẳng những công khai đoạt người của Lâm Phách Thiên, lại còn dám nhục nhã ngay trước mặt mọi người. Điều này làm cho Lâm Phách Thiên tức muốn nổ phổi, trong lúc hắn sắp sửa phát tác thì đệ nhất thống lĩnh vội vàng kéo hắn lại, nói nhỏ vào tai:
"Điện hạ, tỉnh táo, không được trúng kế của hắn. Đây là hắn đang buộc ngươi động thủ trước, nếu người xuất thủ sẽ tạo cơ hội cho hắn đã thương người.
Đệ nhất thống lĩnh một lời thức tỉnh Lâm Phách Thiên, thầm nghĩ trong lòng nguy hiểm thật.
Lâm Phách Thiên có đầy đủ tự tin với công phu trên giường của mình, mỗi một lần đều khiến cho hai tiểu nữ kia chết đi sống lại, vì thế Lâm Tử Thần dùng đối phương châm chọc hắn quả thật là diệu kế. Chỉ có điều hắn biết rõ sức mình không thể nào địch lại Lâm Tử Thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.