Chương trước
Chương sau
"Các ngươi chờ đó, sẽ có ngày ta tiêu diệt hoàng tộc, làm cho các ngươi biến mất khỏi thế giới này.”
Lửa giận trong lòng hắn bốc cháy hừng hực.
Lúc này thân ảnh Lâm Tử Thần dần dần đi xa.
Từ đó cho thấy hắn vô cùng kiêng kị Thiên Ma cung chủ.
"Thần ca ca, không sao cả. Chúng ta xem như an toàn rồi đúng không?” Trên mặt Linh Hi lộ vẻ ủy khuất nhưng phần lớn là lo lắng cho hắn.
Long Thần không hề trách cứ nàng, hắn biết nhờ có nàng bản thân mình mới không mất mạng thời khắc nguy cấp lúc nãy.
"Không có chuyện gì nữa rồi, trong lòng ta rõ ràng, Tiểu Hi, ngươi không cần lo lắng!" Ánh mắt Long Thần nhìn Linh Hi tràn ngập thâm tình. Đã thật lâu hắn không thấy được Linh Hi xuất hiện ở trạng thái này rồi.
"Chúng ta lần này gặp phải nguy hiểm hết thảy ngọn nguồn đều là do Huyền Thiên Ngọc Liên. Hiện tại đã từ bỏ nó, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Thật ra ta đã cảm thấy thỏa mãn quãng thời gian vừa qua, chỉ tiếc là Thần ca không thể ôm tiểu Hi ngủ nữa rồi." Nói đến đây, khuôn mặt Linh Hi bỗng nhiên đỏ ửng.
"Đừng lo lắng, dù sao vẫn còn Cửu Thiên Tiên Linh quả mà." Long Thần tỏ vẻ kiên định.
"Ừ!"
Linh Hi khẽ gật đầu, nàng tin tưởng Long Thần sẽ làm hết sức hoàn thành chuyện này. "Thần ca ca, ta trở về Linh Hi kiếm đây."
Sau khi nói xong, thân thể nàng hóa thành một đoàn sương khói chui vào Linh Hi kiếm. Thân kiếm dần dần thu nhỏ cuối cùng biến mất trong tại Long Thần.
Lỗ tại truyền đến cảm giác đau nhói quen thuộc khiến cho Long Thần ngẩn người. Đã thật lâu không có thể nghiệm cảm giác như thế này rồi. Ít nhất hắn cũng biết Linh Hi vẫn còn tồn tại, sự tình sau này cứ để từ từ tính vậy.
"Thôi, Huyền Thiên Ngọc Liên chỉ là tạm thời, chỉ có Cửu Thiên Tiên Linh quả mới có thể biến mộng cảnh thành sự thật. Cho nên, cố gắng lên!"
Trong quá trình hai người nói chuyện, hiệu quả Huyết Tế dần dần tàn mát, thực lực hắn lập tức rớt xuống Thiên Hà cảnh đệ tứ trọng. Long Thần không nhịn được lắc đầu cười khổ, quãng thời gian chạy trốn sinh tử này diễn ra rất lâu nhưng mà thực lực hắn tăng cường không bao nhiêu. Ngày ngày lo lắng, đêm đêm bất an cơ hồ vắt kiệt sức lực và tinh thần của hắn.
Có khổ nạn, có cảm động, tình cảm ba người trở nên sâu sắc hơn trước kia rất nhiều... Linh Hi và Tiểu Lang đã thân thiết còn hơn người nhà của hắn. Bất cứ chuyện gì cũng không thể phá hủy tình cảm của bọn họ. Có lẽ trong tương lai không xa, ba người bọn họ sẽ ngồi lại cùng nhau hoài niệm chặng đường sinh tử gian nan này.
Nhân sinh như giấc mộng, ký ức mông lung như sương khói. Bao nhiêu năm sau có mấy người có thể nhớ được?
Nhiệt huyết, trường nghĩa, hiệp cốt nhu tình, kề vai chiến đấu, đồng sinh công tử... mới là ký ức tốt đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người.
Không biết từ lúc nào sinh mạng ba người Long Thần, Linh Hi và Mạc Tiểu Lang đã gắn bó chặt chẽ với nhau, sinh và tử không thể cách trở tình cảm giữa bọn họ.
"Chờ ta trở về Bích Ương hoàng thành sẽ đòi lại hết thảy."
Long Thần ôm Tiểu Lang bước đi thật chậm, kể từ bây giờ hắn đã bước lên một con đường khác. Tương lai thế nào hoàn toàn tùy thuộc vào cố gắng của hắn.
"Thần ca ca, chúng ta đi đâu? Lâm Tử Thần sẽ không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy đâu, bên ngoài Đế Ma sơn sẽ ẩn giấu bẫy rập chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới."
Linh Hi lo lắng hỏi.
"Không cần đi xa, cứ ở trong Đế Ma sơn là được rồi." Long Thần ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi cao nhất Đế Ma sơn, thản nhiên nói.
"Tại sao? Không phải chúng ta định đi Tây Hải quốc sao?
"Con đường đi Tây Hải quốc sẽ bị Lâm Tử Thần ngăn cản, chúng ta chắc chắn đi không được. Hơn nữa, ta cảm thấy cung chủ Thiên Ma cung có ý định che chở chúng ta, nếu không hẳn đuôi Lâm Tử Thần làm gì? Chỉ đơn giản Lâm Tử Thần là thành viên hoàng tộc thôi sao?"
Trong lòng Long Thần rõ ràng cái gọi là địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu. Long Thần đã là kẻ thù của hoàng tộc, Thiên Ma cung là đại địch lớn nhất tại Thương Ưng quốc. Vì thể cung chủ Thiên Ma cung muốn thu nạp Long thần là chuyện rất bình thường.
"Chẳng lẽ bọn họ muốn thu nhận ngươi?" Linh Hi không hiểu lắm nguyên nhân sâu xa, nguyên bản kế hoạch là đi Tây Hải quốc. Bây giờ hắn bỗng nhiên muốn ở lại Đế Ma sơn làm cho nàng thật sự khó hiểu.
"Chúng ta chờ một lát là được rồi."
Lần này Long Thần bị thương không nhẹ, dĩ nhiên chỉ là thương tổn tạm thời mà thôi. Trải qua một đoạn thời gian tu dưỡng sẽ hồi phục rất nhanh. Không bao lâu sau, hắn mở mắt ra liền thấy một lão nhân tóc trắng đứng ở trước mặt mình.
Long Thần âm thầm đánh giá lão nhân này.
Lão nhân này vóc người to lớn, cao hơn Long Thần nửa cái đầu. Mặc dù tuổi đã cao nhưng thân thể cứng cáp, da thịt căn tràn sức sống. Khuôn mặt hắn cực kỳ uy nghiêm, ánh mắt sắc bén như ưng.
Ánh mắt lão nhân đánh giá Long Thần cẩn thận, khiến cho hắn cảm giác tất cả bí mật của mình đều bị bại lộ không chừa chút gì. Thực lực lão nhân đương nhiên mạnh hơn Lâm Tử Thần nhiều lắm.
Long Thần vội vàng chắp tay nói: "Vãn bối Long Thần bái kiến Thiên Ma cung chủ."
Một người có thực lực như vậy chỉ có thể là Thiên Ma cung chủ, Long Thần đã nghe nói người này tên là Triệu Thanh Vân. Mặc dù tên nghe có vẻ văn nhã nhưng mà tin đồn cho thấy hắn là kẻ lòng dạ độc ác, giết người cướp của không chuyện ác nào không làm. Có thể nói là một đại ma đầu đúng nghĩa.
Nhưng mà Long Thần không tin.
Phẩm chất một người xuất phát từ thần thái, ánh mắt, hành vi cử chỉ... Thương Ương quốc là địa bàn hoàng tộc. Bọn họ muốn bôi đen danh dự Thiên Ma cung là chuyện dễ dàng, vì thế Thiên Ma cung chủ Triệu Thanh Vân cũng không thể tránh khỏi. Rất nhiều chuyện phải tận mắt nhìn thấy mới có thể chứng thực, không được vội vàng bình luận chỉ với một vài tin đồn thất thiệt.
Long Thần vẫn có mắt nhìn người, bộ dạng Triệu Thanh Vân nhàn vận dã hạc giống với một người không thích tranh đoạt quyền thế. Trên người hắn không có sát khí, ngược lại có vẻ tiên phong đạo cốt, ánh mắt nghiêm nghị tràn đầy chính khí. Người có khí chất như vậy làm sao là đại ma đầu giết người như ngỏe, cướp bóc dân lành?
Lúc này Triệu Thanh Vân vẫn đang đánh giá Long Thần, trong lòng hắn cũng tràn đầy nghi ngờ. Hồi lâu sau mới gật đầu nói: "Tiểu nhi, mấy ngày qua nghe tin tức của ngươi, lỗ tai ta đã sắp đóng kén rồi. Ta đoán ngươi sẽ chạy tới Thiên Ma cung lánh nạn, xem ra ta đây vẫn còn minh mẫn lăm!"
"Đây là vinh hạnh của vãn bối, đa tạ tiền bối cứu mạng."
Triệu Thanh Vân là cường giả số một số hại Thương Ương quốc, cũng là một vị tiền bối đáng tôn kính có ân tình to lớn. Vì thế Long Thần ăn nói vô cùng lễ phép.
Huyết Tế bị hạn chế thời gian, nếu lúc nãy Triệu Thanh Vân không xuất hiện có lẽ hắn và Linh Hi không có kết quả tốt dưới tay Lâm Tử Thần.
Triệu Thanh Vân chỉ mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt hắn nhìn lướt qua Long Thần rồi lại chú ý đến Huyền Thiên Ngọc Liên đã khô héo, nhẹ giọng tán thán: "Mặc dù không có tận mắt nhìn thấy nhưng ta có thể hiểu được đại khái sự tình. Tiểu cô nương này là nhân vật khó lường, mà Long Thân người càng thêm thần bí. Lấy thực lực của người vốn không thể đỡ nổi Lâm Tử Thần một chiều, hắn là người thi triển bí pháp nào đó tăng cường lực lượng, cảnh giới Thiên Hà cảnh đệ tứ trọng hiện tại chính là cái giá phải trả đúng không?"
Quả nhiên Triệu Thanh Vân lịch duyệt phong phú, kiến thức hơn người, chỉ dựa vào một vài đầu mối đã hiểu rõ như vậy. Huyền Thiên Ngọc Liên và Huyết Tế là những thứ rất khó giải thích. Không ngờ Triệu Thanh Vân chi liếc qua một cái đã nhận ra, bây giờ Long Thần ngược lại lo lắng sẽ bị hắn tra hỏi ngọn nguồn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.