"Ừ, ngươi mau chóng trở về đi thôi, nếu để cho người khác nhìn thấy sẽ gây ảnh hưởng không tốt đối với ngươi. Ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này, chúng ta có duyên sẽ gặp lại!"
Cuối cùng Thanh Thanh cũng không biết mình làm thế nào đi ra gian phòng kia, nàng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, mơ hồ bước đi. Dù thế nào đi nữa, Long Thần cũng chỉ là một người khách qua đường mà thôi.
"Ta nhất định phải chịu khó tu luyện, sau này sẽ sử dụng kiến thần binh này nổi danh thiên hạ." Thanh Thanh chạy về phủ thành chủ, vừa đi vừa tự nhủ với mình. Đại Thanh Thanh rời đi, Long Thần mới nhẹ nhàng đánh thức Linh Hi.
"Hi nhi, dậy nào!"
"Ô!" Linh Hi từ từ mở mắt, mơ màng hỏi Long Thần: "Thần ca ca, trời đã sáng sao?" Nàng vươn cánh tay trắng nõn dụi mắt, thần sắc mông lung nhìn Long Thần, giọng điệu làm năng: "Ta không muốn dậy, ta muốn ngủ thêm một lát!"
"Không được, tiểu Hi, ta cõng người lên đường. Thời gian không còn sớm!" Long Thần nhẹ nhàng đỡ nàng lên, sau đó khoác áo choàng cho nàng.
"Được rồi!" Linh Hi quệt mồm nói.
"Thần ca ca, Tiểu Lạng hình như..." Nhìn thấy Tiểu Lang nằm im ở một bên, Linh Hi lấy làm kinh hãi vội vàng hỏi.
"Ừ, lúc nãy có một đám đạo tặc tới quấy rối, chúng ta đã xử lý. Nhưng Tiểu Lang cũng bị thương, cần phải có thời gian mới từ từ khôi phục." Long Thần nói xong liền đưa tay ôm Tiểu Lang đặt vào trong lồng ngực.
"Đạo tặc?" Linh Hi nhíu mày lo lắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-huyet-chien-than/1780775/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.