Chương trước
Chương sau
Đối với cư dân đảo Kim Ngư thì đây là chuyện tốt, bất kể Cửu hoàng tử là ai cũng đã cứu mạng bọn họ. Vì thế tất cả mọi người vội vàng cảm tạ, thậm chí trực tiếp quỳ xuống nhưng Cửu hoàng tử lanh tay lẹ mắt vội vàng đỡ lấy:
"Các vị không cần cảm tạ, không nên để ý ta là hoàng tộc. Dù sao thủ hộ con dân vốn là nhiệm vụ của ta, đây là chuyện ta nên làm. Thật ra các người nên cảm tạ Linh Hi cô nương, nếu như nàng không thông báo ta cũng không biết nơi này phát sinh chuyện gì."
Mặc dù cư dân đảo Kim Ngư nghi ngờ tại sao Long Thần không xuất hiện, chỉ là Cửu hoàng tử biểu hiện không phải là người xấu. Hơn nữa còn là một người cực tốt, bọn họ dần dần sinh ra hảo cảm đối với hắn. Về phần Linh Hi hiển nhiên là tốt quá rồi, bọn họ muốn tạ ơn không chỉ một hai câu là được.
Thấy cư dân đảo Kim Ngư rốt cuộc thoát khốn, trên mặt mọi người tràn đầy hạnh phúc Linh Hi cũng vui vẻ dùm cho bọn họ. Chẳng qua là bên cạnh còn có Cửu hoàng tử làm nàng có chút không vui.
"Không biết Thần ca ca thế nào, hôm nay bất đắc dĩ ta mới cầu cứu Cửu hoàng tử. Thế nhưng tính mạng người dân đảo Kim Ngư mới là quan trọng, Thần ca ca nhìn thấy hắn là vui vẻ."
Nghĩ tới đây Linh Hi mỉm cười thỏa mãn.
"Linh Hi cô nương, không biết Long Thần tiểu huynh đệ bây giờ đang ở đâu?"
Trong lúc nói chuyện với Linh Hi, Trần Phong tiến vào chính đề, ngữ khí nghi ngờ không hề che giấu. Đối với cư dân đảo Kim Ngư Cửu hoàng tử hôm nay trợ giúp còn lớn hơn Long Thần trước kia rất nhiều. Chỉ là trong lòng bọn họ luôn có cảm giác kỳ quái, tựa hồ Long Thần thân thiết hơn một chút mà Cửu hoàng tử ôn nhu dễ gần nhưng có vẻ giả bộ rất khó tiếp cận.
"Thần ca ca đi Nghịch Ương tiên cảnh rồi. Hiện tại hắn là thần vệ Tiên cảnh."
Vừa nghe nhắc đến Long Thần trong lòng Linh Hi bắt đầu kích động. Truyện Cổ Đại
"Ô, Nghịch Ương tiên cảnh."
Cư dân đảo Kim Ngư đồng thời thở dài than thở, Nghịch Ương tiên cảnh là địa phương trong mơ đối với người bình thường. Long Thần có thể làm thần vệ Tiên cảnh, bọn họ vốn nên cao hứng dùm cho hắn. Chính bọn họ cũng không có ý thức được chức vụ thần vệ Tiên cảnh quả thật là quá kém so với Cửu hoàng tử.
Cứ như vậy bị gạt sang một bên rồi lại thấy Linh Hi lộ ra thần sắc ngọt ngào khi nói đến Long Thần, sắc mặt Cửu hoàng tử vô cùng khó coi, mạnh mẽ đè xuống cơn giận, lạnh nhạt nói:
"Tiểu Hi, chúng ta cần phải trở về rồi. Hôm nay ta dẫn người đi ăn các món ngon tại Hoàng Thành."
Nghe được hai chữ tiểu Hi Linh Hi khẽ biến sắc, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Cửu hoàng tử, ngữ khí không chút nể tình:
"Điện hạ, ta không phải đã nói rồi sao, không nên gọi ta là tiểu Hi. Chỉ có Thần ca ca mới được gọi ta như thế!"
Thanh âm nàng lạnh lẽo khiến cho đám người Trần Phong ngơ ngác, sững sờ trong chốc lát. Cư dân đảo Kim Ngư vội vàng quay mặt nhìn nhau, những người có chút đầu óc đại khái cũng biết được xảy ra chuyện gì rồi. Thì ra là Cửu hoàng tử muốn hoành đao đoạt ái, nếu như vậy thì hắn cứu vớt đảo Kim Ngư chỉ là muốn đoạt tâm mỹ nhân mà thôi. Làm gì có chuyện xem đó là nhiệm vụ của mình?
Lúc trước bọn họ tràn đầy kính sợ và cảm tạ đối với Cửu hoàng tử, bây giờ nghĩ lại hình như sự tình khác hẳn với bọn họ tưởng tượng. Cho nên mọi người chỉ khẽ lắc đầu, ít nhất bọn họ cũng thích hơn Long Thần tính tình nhiệt huyết, thân mật dễ gần.
Cả đám người nhỏ giọng nghị luận, bắt đầu bày tỏ lòng nghi ngờ của mình.
"Ta còn cho rằng Cửu hoàng tử có lòng tốt làm chuyện hiện nghĩa. Vốn là ta cảm thấy rất kỳ quái Đại Hòa gia tộc trước giờ vẫn luôn phục vụ hoàng tộc, lúc nãy đám người kia không phải là nanh vuốt của hoàng tộc sao?"
"Chớ nói nữa, lỡ may chọc Cửu hoàng tử tức giận thì chúng ta tiêu mạng. Tuy rằng người ta không phải thật tâm cứu chúng ta nhưng tùy thời đều có thể giết hết cả làng đó."
Từng câu từng chữ nghị luận truyền vào trong tai, còn có Linh Hi không thèm nể mặt mình quả thực muốn chọc cho Cửu hoàng tử tức chết. Hắn hổ hấp dần dần trầm trọng, ánh mắt ngó chừng Linh Hi như muốn nói gì đó. Nhưng nàng không sợ hắn, lạnh giọng nói:
"Như thế nào? Rất tức giận? Ngươi tức giận cũng vô dụng. Nhiều nhất cũng chỉ là giết ta, ta không sợ chết."
Thái độ Linh Hi cứng rắn như thế Cửu hoàng tử nhìn mỹ nhân gần trong gang tấc tràn đầy bất đắc dĩ. Cho dù hắn tức giận hơn nữa cũng không thể nào xuất thủ giết nàng. Hắn nhìn sang cư dân đảo Kim Ngư phất tay nói:
"Các ngươi hết chuyện rồi, cần làm gì thì đi đi!"
"Linh Hi cô nương!"
Trần Phong không nghĩ ra chủ ý nào tốt, Cửu hoàng tử rõ ràng là muốn đuổi bọn họ đi nơi khác để làm chuyện mờ ám.
"Trần bá bá, người dẫn mọi người đi mau. Dù sao đảo Kim Ngư cũng bình an rồi, sau này ta sẽ đi với Thần ca ca tới thăm mọi người."
Đối mặt cư dân đảo Kim Ngư thái độ Linh Hi khác hẳn hoàn toàn.
"Vậy cũng tốt, Linh Hi cô nương, người phải cẩn thận. Đảo Kim Ngư chúng ta tùy thời hoan nghênh ngươi tới chơi."
Trần Phong nửa lưu luyến nửa cảm thán cất bước rời đi.
Cửu hoàng tử chờ đám người đảo Kim Ngư đi thật xa mới nói:
"Linh Hi, mấy ngày nay ta hao tốn tâm tư chỉ mong người được vui vẻ. Chẳng lẽ ngươi không hiểu tấm lòng của ta sao?"
"Tấm lòng là thứ gì? Có thể ăn không? Ta bây giờ đói bụng, ta muốn đi ăn."
Linh Hi mở to mắt ra nhìn hắn, ngữ khí rất là mềm mỏng.
"Đừng nói sang chuyện khác, ta nói là sự thật. Ngươi nói xem ta có chỗ nào không sánh bằng Long Thần. Luận tướng mạo, luận thực lực, luận bối cảnh, có chỗ nào ta kém hơn tiểu tử kia? Tại sao ngươi không thể suy nghĩ cho ta một lần?"
Cửu hoàng tử lo lắng nói, thanh âm thậm chí nghẹn ngào, bộ dạng giống như quá yêu mà hao tổn tinh thần. Nếu như là thiếu nữ bình thường khẳng định là một chiêu tất sát.
"Ngươi muốn so sánh với Thần ca ca? Nói đùa gì vậy, ta đưa ra một vấn đề rất đơn giản, ngươi có thể vì ta đi chết không? Thần ca ca sẽ làm thế không hề do dự."
Linh Hi lạnh lùng nói.
"Đừng có nói giỡn với ta, đang êm đẹp tại sao muốn đi chết?"
Đầu óc Cửu hoàng tử rõ ràng là không theo kịp vấn đề.
"Cho nên ta mới nói ngươi không hiểu cái gì gọi là tình yêu. Tại sao người yêu thích ta, không phải là nhìn thấy bổn cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc sao? Trước kia Thần ca ca chưa biết mặt mũi ta ra sao đã chiếu cố ta rất cẩn thận, hắn còn nuông chiều ta làm đủ mọi thứ."
Nói đến đây Linh Hi khẽ mỉm cười như gió xuân, hai gò má ửng hồng e thẹn.
"Nói nhảm, ngươi không nên hiểu lầm. Tốt lắm, ta đáp ứng người, những chuyện Long Thần làm được ta cũng có thể làm được. Cho dù đó là sự tình khó khăn thế nào cũng vậy."
Vì muốn cảm động Linh Hi lần này Cửu hoàng tử đã bất chấp giá nào rồi. Dĩ nhiên hắn không thể nào làm theo mọi thứ Linh Hi yêu cầu.
"Vậy ngươi bây giờ tự tử cho ta xem!"
Linh Hi lui về sau mấy bước, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Cửu hoàng tử lộ vẻ thú vị.
Lời nói Linh Hi thật sự một châm xuyên tim Cửu hoàng tử, trong nháy mắt đó hắn cảm thấy một tháng này cố gắng quả thực là buồn cười không chịu nổi.
"Được rồi, ta hỏi người một vấn đề cuối cùng, ngươi rốt cuộc có nguyện ý theo ta hay không? Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ. Người chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là theo ta, thứ hai là làm nô hoàn của ta. Nhưng Long Thần chắc chắn sẽ chết."
Đến lúc này Cửu hoàng tử rốt cuộc chịu đựng không nổi để lộ ra bản tính thật của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.