Chương trước
Chương sau
"Cưới nàng?"
Hai chữ này đã phạm vào cấm kỵ trong nội tâm Long Thần. Cửu hoàng tử muốn động ai thì động nhưng tuyệt đối không thể động tới Linh Hi. Bởi vì Linh Hi chính là nữ nhân của hắn, nếu như Cửu hoàng tử muốn động trước tiên phải bước qua xác hắn cái đã.
"Đúng, ta nghe nói sắp kết hôn rồi. Hẳn là sau khi trở về từ đảo Kim Ngư."
Gã tổng quan vừa nói vừa nở nụ cười vui vẻ
"Kết hôn cái đầu lão nương ngươi."
Long Thần đánh một quyền trực tiếp chấn bay gã tổng quản, thân hình mập mạp rớt vào trong ao nước phát ra thanh âm vang dội. Long Thần không nói gì nữa, lập tức xoay người chạy đi, mục tiêu chính là đảo Kim Ngưu.
"Cửu hoàng tử, xem ra giữa ta và ngươi phải phân thắng bại rồi. Thì ra người luôn thèm thuồng Linh Hi nhà ta. Chuyến này ta phải ăn tươi nuốt sống ngươi, phanh thấy ném xuống biển cho cá ăn mới hả dạ!"
"Dù sao ta cũng đã chơi một cú lớn rồi, vậy thì tại sao không làm lớn thêm một chút nhỉ?"
Long Thần biến thành một trận cuồng phong chạy về phía đảo Kim Ngư, trên đường đi cây ngã bão nồi từng bụi cỏ xơ xác, tiêu điều dưới chân hắn.
Tại đảo Kim Ngư một nhóm người đang kinh hãi nhìn đám võ giả Uy tộc, thân thể bọn họ không ngừng run rẩy. Lần này bị tập kích không hề có chút dấu hiệu nào, đến khi bọn họ phát hiện Uy tộc tấn công thì mọi chuyện đã chậm. Đám võ giả Uy tộc hạ lệnh cưỡng chế tất cả người trên đảo Kim Ngư tới một mảnh đất bằng phẳng.
Trần Bình, Trần Lôi, còn có nha đầu tiểu Ngư đang ở nơi này, sắc mặt ai nấy vàng như bụi đất. Trần Phong và Trần Lôi kiến thức rộng rãi đã biết đây mới thật sự là võ giả Đại Hòa gia tộc. Trong đó thực lực thấp nhất là Thiên đan cảnh đại thành, còn Thiên Hà cảnh cũng có mười mấy người.
Đối với đảo Kim Ngư đây là một cỗ lực lượng không có cách nào chống đỡ.
Sự cường đại của Đại Hòa gia tộc lan truyền nhanh chóng trong hàng ngũ ngư dân, khi bọn họ biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ tinh thần tất cả mọi người sụp đổ trong chớp mắt.
Lấy thủ đoạn tàn nhẫn trước giờ của Uy tộc khẳng định là diệt tộc, cả đảo Kim Ngư sắp sửa tiếng kêu than dậy khắp trời đất, thi thể chồng chất, máu chảy thành sông rồi.
Tiếng gào khóc vang lên thảm thiết, rất nhiều người thần kinh hỏng mất, hai chân run rẩy ngã nhào xuống đất. Chỉ âm thầm chờ đợi đám ác ma kia xông tới đồ sát.
Coi như là Trần Phong và Trần Lôi cũng mặt mày trắng bệch, bọn họ liếc mắt nhìn nhau đều thấy được vẻ tuyệt vọng trong mắt đối phương. Lần trước bọn họ còn có chút lòng tin đánh một trận nhưng không ngờ kết quả lại bi thảm thế này.
Thậm chí bọn họ sẽ bị vũ nhục trước khi chết.
Từ trước đến giờ Uy tộc vẫn luôn dùng phương thức tàn khốc hành xử nam tử, còn đối với nữ tử lại thích hiếp trước giết sau, để cho lão nhân và con nít đứng xem cảnh tượng đó như là thú vui.
"Ta sẽ khiến các ngươi biết rằng dám động thú với thành viên Uy tộc chính là chuyện tình ngu xuẩn nhất thiên hạ."
Ở gã nam tử nằm trên ghế nhung mỉm cười đắc ý, ánh mắt dâm đãng nhìn liếc qua nhóm phụ nữ cách đó không xa.
"Người đầu, lựa những nữ tử mười tuổi đến năm mươi tuổi ra cho ta. Những người khác đào cái hố chôn sống, về phần Võ giả trước cắt đứt tứ chi để bọn họ xem trò hay, sau cũng chôn luôn."
Nam tử này trực tiếp tuyên bố án tử hình đối với mọi người. Một tầng mây đen nồng đậm dần dần bao phủ đảo Kim Ngư, mắt thấy đám người Uy tộc dữ tợn tiến lại gần. Đối mặt với cường giả Thiên Hà cảnh bọn họ chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Trong lòng mỗi người đều dâng lên nỗi sợ vô hình, ngoài ra còn có tức giận vì bản thân mình quá bất lực.
Mặc dù Uy tộc rất mạnh, đối phó bọn họ chính là lấy trứng chọi đá nhưng mà Trần Phong vẫn không từ bỏ. Trước sau gì cũng bị chôn sống còn không bằng xuất thủ phản kháng. Đồng thời cũng chỉ có phản kháng mới khiến cho Uy tộc trả giá.
"Các con dân đảo Kim Ngư."
Trần Phong hô hấp trầm trọng, sắc mặt xanh mét. Mắt thấy đối phương đã sắp tới rồi hắn lớn tiếng quát:
"Người Uy tộc đều là cầm thú, chúng ta rơi vào tay bọn họ tất nhiên sống không bằng chết. Các người nghe lời ta, cùng nhau phản kháng, giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Thân thể chúng ta có thể chết nhưng linh hồn chúng ta sẽ giữ được tôn nghiêm."
"Đúng!"
Thấy phụ thân cổ động sĩ khí mọi người Trần Lôi cũng lập tức phụ họa:
"Người Uy tộc là cái gì chứ, cũng chỉ là một bầy chó thôi. Bọn họ quả thật cường đại, vậy thì thế nào, trước sau gì cũng chết tại sao chúng ta không giết bọn họ? Tất cả mọi người cùng nhau động thủ để cho bọn họ biết sự lợi hại của chúng ta. Chúng ta có chết cũng không chấp nhận vũ nhục."
Trần Phong và Trần Lôi nói xong những cư dân trên đảo Kim Ngư lập tức sôi trào nhiệt huyết. Đảo Kim Ngư vốn là địa phương bình yên, rất ít khi phát sinh chiến tranh. Lúc này những người già, phụ nữ và trẻ em bị đẩy lùi lại phía sau, tất cả chiến sĩ cầm lấy vũ khí tiến lên che chắn trước mặt thân nhân của mình.
Trong thời gian ngắn đảo Kim Ngư đảo đã ngưng tụ trên trăm võ giả, ánh mắt người nào người này lạnh bằng nhìn đám người Uy tộc, bộ dạng rõ ràng là tinh thần thấy chết không sờn, thà chết không chịu nhục.
"Cho dù chết cũng không thể để cho các ngươi khi dễ thế tử và nhi tử của ta."
"Đúng, tổ tiên chúng ta lưu lại thổ địa làm sao để cho một đám súc sinh chiếm đoạt? Chúng ta chết đi lấy cái gì gặp mặt tổ tông? Đảo Kim Ngư là của chúng ta, không phải của bọn chó các ngươi."
"Huynh đệ, đừng nói chó nữa, lấy chó hình dung bọn họ chính là vũ nhục loài chó. Đám người Uy tộc rõ ràng là không bằng súc sinh."
"Đúng, hôm nay chúng ta sẽ cho bọn chúng biết ai lợi hại hơn. Ta đã không có ý định sống sót, cho dù chết ta cũng phải giết sạch bọn khốn Uy tộc."
"Giết giết giết!"
Trên trăm võ giả đảo Kim Ngư tụ tập lại, lấy Trần Lôi và Trần Phong cầm đầu điên cuồng rống giận, đối kháng đám người Uy tộc không hề sợ hãi. Từ đó cỗ lực lượng tinh thần ngưng tụ càng thêm mạnh mẽ, không ngờ lại có thể dọa được không ít cao thủ Uy tộc.
Lần này Uy tộc xuất quân có tới bốn gã Thiên Hà cảnh đệ ngũ trọng lại có một cường giả Thiên Hà cảnh đệ lục trọng làm chỉ huy. Đó là một gã nam tử chừng ba mươi, thân hình nhỏ gầy, bộ mặt hèn mọn. Lúc này hắn đang đảo mắt xem xét các đối tượng nữ tử trên đảo Kim Ngư, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười dâm dục.
Các chiến sĩ đảo Kim Ngư tiến lên ngăn cản tầm mắt làm cho đầu lĩnh Tùng Trung Trấn nổi giận, lớn tiếng quát:
"Khốn kiếp, động thủ nhanh lên, nếu trì hoãn thời gian ta sẽ lấy mạng các ngươi. Ngày hôm nay ta muốn hưởng dụng mười thiếu nữ còn trinh, những tên khác bất kể ai giết nhiều thì cho người đó.". Ngôn Tình Sắc
Những lời này biến thành động lực đối với đám võ giả Uy tộc, bọn họ đồng thanh quát lớn rồi phóng tới đám người đảo Kim Ngư.
Trần Phong hướng dẫn các chiến sĩ đảo Kim Ngư tạo thành trận thế phóng ngự. Mặc dù biết thực lực cách xa nhưng mà bọn họ đã ôm tấm phải chết cho nên tất cả mọi người bộc phát ra lực lượng mạnh hơn thường ngày rất nhiều.
“Thấy chết không sờn.”
Bốn chữ này có thể thuyết minh hoàn mỹ tâm tình hiện tại của bọn họ.
Mắt thấy song phương chuẩn bị đổ máu, đúng lúc đó từ phương xa truyền đến một tiếng quát, một bóng người nhanh chóng bay vào giữa hai đội ngũ dọa cho đối phương kinh hãi vội vàng lùi lại. Tốc độ người kia quá nhanh rồi, bất kỳ người nào cũng nhận định đây là một vị cường giả siêu cấp.
"Dừng tay, tất cả lùi lại cho ta!"
Người nọ đứng giữa chiến trường, ánh mắt sắc bén đột nhiên liếc sang đám người Uy tộc. Trong lúc nhất thời khí thế cường đại hù dọa tất cả võ giả Uy tộc kinh hồn tán đảm.
Trước đó một khắc sóng gió điên cuồng thế mà lúc này hiện trường bỗng nhiên yên tĩnh triệt để.
Theo sát gã nam tử này là một lão giả và một thiếu nữ mỹ lệ. Bên cạnh thiếu nữ là một con sói màu đen. Đối với những người trên đảo Kim Ngư Linh Hi và Tiểu Lang thật sự là quen thuộc rồi. Lần trước chính là Long Thần và Linh Hi giải cứu bọn họ, không nghĩ tới lần này cũng thế. Tất cả mọi người đều kích động, nước mắt giàn giụa.
"Là Linh Hi tỷ tỷ, người kia nhất định là Long Thần đại ca rồi."
Tâm tình Tiểu Ngư lập tức trở nên hưng phấn, ánh mắt nàng tràn đầy mong đợi nhìn về phía trước. Nhân vật chỉ nói một câu đã hù dọa đám người Uy tộc hiển nhiên là anh tuấn phi phàm, oai chấn bát phương. Trong lòng nàng vô cùng hâm mộ vị thiếu niên kia.
"Tại sao bên cạnh Linh Hi tỷ tỷ không phải là Long Thần ca ca? Chẳng lẽ..."
Đến khi Tiểu Ngư nhìn rõ mới cúi đầu suy tư, nghĩ mãi không thông rốt cuộc là tại sao. Ngay cả nha đầu như nàng cũng nghĩ đến nghi vấn này, lại càng không cần nói những người khác. Lúc này các cư dân đảo Kim Ngư vừa lộ vẻ cảm kích đối với người thiếu niên, vừa âm thầm suy đoán tại sao Long Thần không đến.
Bọn họ thấy Linh Hi sắc mặt khó coi trong lòng cũng mơ hồ đoán vấn đề nằm ở chỗ nào.
Tình cảm Long Thần và Linh Hi tốt như vậy, Linh Hi tuyệt đối không có đạo lý phản bội hắn. Nhưng mà hiện tại một gã nam tử khác xuất hiện đương nhiên là điểm mấu chốt rồi.
Lúc này Cửu hoàng tử Lâm Thương Thiên quay đầu lại nở nụ cười khiến cho người ta cảm giác như tắm gió xuân. Cửu hoàng tử làm cho người ta cảm thụ hắn cường đại hơn, anh tuấn, tiêu sái hơn Long Thần rất nhiều. Không trách được Linh Hi bây giờ đi theo hắn.
Cửu hoàng tử mỉm cười ôn hòa giúp cho cư dân đảo Kim Ngư bình tâm lại, sau đó hắn trợn mắt nhìn sang Tùng Trung Thành đang chỉ huy đội ngũ Uy tộc.
"Cẩu tạp chủng từ nơi nào tới, người đâu, bắt hắn cho ta... Hả? Thì ra là Cửu hoàng tử điện
hạ."
Tùng Trung Trấn đang nằm trên ghế hưởng thụ cảm giác quận lâm thiên hạ đột nhiên thấy Cửu hoàng tử xuất hiện liền sợ hãi té rớt khỏi ghế, cả người dính đầy bùn đất. Chỉ là hắn hoàn toàn không để ý mà nhanh chóng bò dậy dẫn đám người Uy tộc chạy tới chỗ Cửu hoàng tử, cúi đầu khom lưng nói:
"Thì ra là điện hạ, lúc nãy tiểu nhân không có mắt. Tiểu nhân là Tùng Trung Trấn thuộc Đại Hòa gia tộc, là đường để gia chủ Tùng Trung Thành. Không biết điện hạ có nhớ ta không?"
Mặc dù cả hai đều là võ giả Thiên Hà cảnh đệ lục trọng nhưng địa vị hai người chênh lệch rất lớn. Lúc nãy Tùng Trung Trấn không chú ý đã lên tiếng vũ nhục Cửu hoàng tử, trong lòng quá mức sợ hãi. Ánh mắt nhìn Cửu hoàng tử chỉ hi vọng được tha một mạng.
"Tùng Trung Trấn, ngươi mới vừa nói cái gì?"
Ánh mắt Cửu hoàng tử lưu chuyển quang mang âm tàn, lạnh lùng nói:
"Ta đã nhớ rồi, nếu là nơi khác ngươi dám bất kính đối với ta ta cũng không ngại phế ngươi ngay tại chỗ. Chỉ là hôm nay tâm tình ta rất tốt, miễn cưỡng bỏ qua cho ngươi. Bây giờ ngươi lập tức dẫn nhân mã Uy tộc cút đi cho ta, đảo Kim Ngư từ nay được ta che chở. Chỉ cần Lâm Thương Thiên ta còn sống Uy tộc trọn đời không được tới quấy rối."
"A...?"
Tùng Trung Trấn thật sự là sợ ngây người, cũng may là Cửu hoàng tử đã nói miễn cưỡng không lấy tính mạng của hắn. Mặc dù hắn không rõ tại sao Cửu hoàng tử muốn bảo vệ đảo Kim Ngư, khi thấy Linh Hi ở bên cạnh thì hắn hiểu ra triệt để. Hắn biết vào lúc này thích hợp nhất chính là cút đi cho mau, vội vàng cúi đầu khom lưng nói:
"Vâng, vâng! Cảm tạ điện hạ, ta lập tức biến đi, sau này chúng ta không tới nữa. Các ngươi mau cút, trở về gia tộc."
Tùng Trung Trấn thức thời đốc xúc tất cả võ giả Uy tộc kẹp đuôi xám xịt chạy trốn. Bọn họ trước mặt Cửu hoàng tử thậm chí không dám nói một câu, đợi đến khi rời khỏi đảo Kim Ngư rốt cuộc có người không nhịn được hỏi Tùng Trung Thành:
"Đầu lĩnh, tại sao Cửu hoàng tử muốn bảo vệ đảo Kim Ngư?"
"Ngươi không biết hả? Lần trước ba con lừa ngu ngốc muốn thu phục đảo Kim Ngư chính là bị một thần vệ Tiên cảnh, thủ hạ Cửu hoàng tử tiêu diệt. Khi đó ở bên cạnh thần vệ Tiên cảnh chính là nữ tử kia, còn có một đầu Tiếu Lang. Từ đó có thể chứng minh nữ tử kia không muốn chúng ta huyết tẩy đảo Kim Ngư. Điểm trọng yếu nhất là mấy ngày nay từ Hoàng thành truyền đến tin tức nóng hổi, điện hạ thường xuyên dẫn nữ tử kia du sơn ngoạn thủy, ngắm hoa ngắm trăng. Đây không phải là điện hạ có ý với nàng sao?"
Ngữ khí Tùng Trung Trấn nói đến đây vô cùng kích động.
"Vậy... đảo Kim Ngư lại dám động thú với Uy tộc, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?"
"Không biết, chúng ta trở về bẩm báo rồi lại tính. Cửu hoàng tử muốn đùa bỡn uy phong tán gái, chúng ta mau chóng chạy giữ mạng mới là vương đạo."
Nhìn Uy tộc rời đi nhanh như gió Cửu hoàng tử cũng co giật chân mày, đám người này đúng là ỷ thế chỉ biết sợ lớn hiếp bé. Hắn lắc đầu bất đắc dĩ lại nở nụ cười hiền hòa nhìn cư dân đảo Kim Ngư, một vị cường giả bình dị gần gũi như thế làm cho tất cả mọi người phải thay đổi cách nhìn. Hơn nữa hình như Trần Phong nghe thấy đó là hoàng tử của đương kim hoàng tộc?
Chuyện này không thể nghi ngờ chính là một tia sét bổ vào trong đầu hắn, người thiếu niên kia rõ ràng là nhân vật quét ngang Thương Ương quốc. Nhưng mà hắn xuất hiện cùng với Linh Hi vậy Long Thần đi đâu rồi?
Trần Phong xem như quen biết Linh Hi, trong lòng nàng khẳng định chỉ có thân ảnh Long Thần. Mà Cửu hoàng tử đột nhiên xuất hiện thế nào cũng gây ra chuyện lớn.
Lúc này Cửu hoàng tử thấy Linh Hi đi tới trấn an cư dân đảo Kim Ngư ánh mắt hắn chợt động cất bước đi sánh vai với Linh Hi. Bộ dạng vừa nhìn quả thật là Kim đồng ngọc nữ, giống như cả hai là cặp đôi hoàn mỹ nhất thế gian.
Cửu hoàng tử chủ động đứng chung một chỗ làm cho Linh Hi hơi khó chịu. Nàng khẽ nhíu mày, theo bản năng lách sang bên cạnh mấy bước, lúc này Tiêu Lang chầm chậm đi vào giữa hai người, sinh sôi đẩy Cửu hoàng tử sang một bên.
Người ngoài nhìn không ra điểm này, chỉ có Cựu hoàng tử lộ vẻ tức giận. Nhưng hắn che giấu thái độ rất tốt, tiếp tục cười nói với mọi người:
"Mọi người khỏe chứ, ta là bằng hữu của Linh Hi cô nương, cũng là đương kim Cửu hoàng tử. Cho nên mọi người không cần lo lắng nữa, chỉ cần ta còn tồn tại đám người Đại Hòa gia tộc tuyệt đối không dám đến đảo Kim Ngư gây sự."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.