“Cái này... Anh Long, trên người tôi chỉ còn có hơn ba trăm tệ tiền mặt, anh xem, hay là tôi chuyển tiền qua WeChat cho anh nhé?” 
Tả Long không vui rồi, chuyển khoản cái gì chứ, ông đây đến cả điện thoại di động còn chẳng mua nổi. 
“Được rồi, cứ đưa chỗ tiền trong túi anh cho tôi là được rồi”. 
Đồng Tử tưởng rằng mình đã nghe nhầm, sau khi nhìn thấy ánh mắt dọa người của Tả Long, gã vội vàng lấy ba trăm trong túi ra. 
Tả Long nhận lấy ba trăm đồng bạc, nhưng vẻ mặt vẫn rất không vui. 
“Sao thế? Tiếc tiền à? Tôi nhìn thấy rõ ràng là vẫn còn có mấy chục đồng bạc lẻ nữa mà”. 
Giờ đây, không chỉ có Đồng Tử phát điên. 
Mấy người xung quanh cũng phát điên, Vệ Lam đang cố nhịn cười. 
Thôn Hỏa không một xu dính túi, hắn lập tức ứa mồ hôi, bằng không chắc hắn còn có thể nịnh bợ một chút. 
Ba trăm ba mươi tệ. 
Tả Long vui rồi. 
“Được rồi, cuốn xéo đi, đây coi như là tiền bồi thường!” 
Đợi sau khi đám người Đồng Tử rời đi, Vệ Lam trợn mắt nhìn Tả Long, nói đùa. 
“Cậu đó! Thực không hiểu nổi, một triệu tệ thì không muốn, mấy chục tệ thôi mà lại dán mắt vào không rời”. 
Tả Long đếm tiền một lần nữa, đáp lại trong vô thức. 
“Hầy, chị vốn không hiểu nỗi khổ của một người nghèo bị ràng buộc như tôi đâu chị Lam à!” 
Sau khi nói chuyện ngoài lề như vậy, Tả Long đi bưng rượu đến một bàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-hon-hanh-gia/3118630/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.