Nói chuyện với Vạn Nguyên một lúc lâu, hắn chẳng có chút phản ứng nào, cũng không biết hắn đứng cao như thế làm gì? Thí Hồ khô cả miệng, cảm thấy chả có ý nghĩa gì, lại nhớ ra ngoài đồng còn có một đống việc đang chờ mình.
“Hôm sau thím đến nhà cháu chơi, hôm nay thím còn có việc phải làm.”
Vạn Nguyên thuận miệng trả lời thím Hồ nhưng vẫn đứng trên xe ba gác như tượng Phật, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn trong sân. Mãi đến khi thím Hồ đi xa, hắn mới dám nhìn người trong sân một cách quang minh chính đại.
Cũng không biết là đầu óc chập mạch nào hay là bị hạ cổ, Vạn Nguyên hất cằm huýt sáo ngả ngớn với con ma bệnh kia như bị trúng lời nguyền.
Con ma bệnh vốn mặt không cảm xúc vô thức nhíu chặt mày, Vạn Nguyên huýt sáo xong cũng hối hận, không khác gì đám lưu manh. Sao hắn lại không quản được cái miệng của mình chứ?
“Khụ!” Vạn Nguyên vội ho một tiếng, gác cánh tay lên tường sân, cố gắng rút ngắn khoảng cách với người bệnh tỏ vẻ thân hơn, “Ê, nghe nói cậu là người thành phố? Tôi cũng vừa từ thành phố về, cậu chưa từng gặp tôi đúng không. Tôi tên Vạn Nguyên, tôi nghe thím Hồ gọi cậu là Tấn Vân, cậu họ gì?”
Người nọ quay đi như thể không nghe thấy, cố sức đẩy xe lăn.
“Này! Tôi đang hỏi cậu đấy!” Vạn Nguyên bị phớt lờ bên ngoài tường sân, từ nãy đến giờ chưa từng nghe người bệnh này nói chuyện, chẳng lẽ cậu ta không chỉ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-giam/3618115/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.