Thẩm Chu Thành nhanh chóng rời đi, đầu không ngoảnh lại dù chỉ là một chút, bỏ lại phía sau ngày càng xa.
Gió cuốn sàn sạt, từng mảnh lá cây đậu lại trên bả vai hắn.
Thẩm Chu Thành ước lượng, đại khái đã đủ xa, liền dừng bước. Phủi lá rụng trên vai, hắn quay đầu lại, chỉ thấy phía sau là một mảnh trống rỗng.
Tiếng thú hoang, tiếng côn trùng rả rích, vang vọng khắp rừng rậm mây mù.
Lá khô phủ kín, không một dấu chân.
Thẩm Chu Thành đột nhiên nhận ra thứ nặng nặng trên vai biến mất rồi. Cả một mảnh rừng rậm hoang vắng chỉ có một mình hắn, đâu còn tiếng líu ríu của nhóc con ngu ngốc kia nữa.
Không hiểu sao hắn bỗng nhiên cảm thấy trống vắng.
Đem nhóc con trộm gà vừa ồn ào vừa ngu ngốc kia thả đi vốn chẳng phải là một chuyện đáng ăn mừng ư? Thế nhưng thành công đuổi đươc thứ phiền phức này đi rồi, không hiểu sao hắn lại không cao hứng như trong tưởng tượng.
Thẩm Chu Thành nán lại, đột nhiên nhìn thấy cái cây cao mọc đầy quả dại lúc nãy cáo nhỏ đòi hái. Vừa rồi vội vàng để thả nó đi, còn chưa kịp nếm thử, vậy nên hắn liền đi tới dưới gốc cây, vin một cành xuống, trực tiếp hái 4-5 quả xuống gặm.
Đấy, cao lớn chính là một lợi thế mà.
Hắn tùy tiện lau sơ qua, rồi gặm luôn. Thứ trái cây dại này tuy không ai chăm bón, nhưng nhờ thế mùi vị rất tự nhiên, chua chua ngọt ngọt, không khó ăn.
Nhìn có chút giống mận, Thẩm Chu Thành cũng không biết nó tên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-gia-nhac/1082371/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.