Chương trước
Chương sau
"Dương Huyền Cơ, cậu Dương!"

La Tranh có thể tăng âm lượng micro lên, ánh đèn nhanh chóng chiếu vào Dương Thiên và Triệu Ngạn!

Tất cả mọi người đều sửng sốt, mấy chục mấy trăm đôi mắt, "AI" một tiếng rồi toàn bộ đổ dồn lên người Dương Thiên!

Cùng lúc đó, có người hít một hơi khí lạnh, đổ mồ hôi hột thay Dương Thiên.

Phải biết rằng, nếu La Tranh gọi người khác lên sân khấu thì còn có khả năng là có quan hệ rất tốt, dự định kéo người đó một phen, nhưng nếu là gọi Dương Thiên lên sân khấu là sao? Vì có quan hệ tốt à? Rõ ràng muốn làm cho Dương Thiên xấu mặt đúng không?

Có thể nói, La Tranh chính là người không muốn Dương Huyền Cơ lại lần nữa xuất hiện ở Long thành nhất!

Năm đó, Ninh Thanh Thanh chọn Dương Huyền Cơ, chớp mắt đã qua sáu năm, con gái cũng đã hơn năm tuổi, hôm nay, sáu năm sau, La Tranh công thành danh toại, tay mắt khắp trời! Lại thêm việc Dương Thiên biến mất nhiều năm không có chút tin tức, trong lần lựa chọn thứ hai này của Ninh Thanh Thanh, hẳn là La Tranh có cơ hội rất lớn đúng không?

Tuy nhiên, Dương Huyền Cơ lại trở về!

Tất cả mọi người đều không thể rời mắt, cũng không dám phát ra âm thanh nào, nhìn Dương Thiên bước lên sân khấu.

Nhìn bề ngoài, vẻ mặt La Tranh thoải mái và biểu cảm tự nhiên, hắn ta không chút nào tỏ ra vẻ muốn làm khó dễ hay thể hiện cả hai đã có mâu thuẫn từ trước.

La Tranh nói: "Ha ha, cậu Dương, hồi đó cậu đặc biệt chiếu cố tôi, tôi luôn nhớ trong lòng, bây giờ cậu đột nhiên trở về, nói thật, tôi rất bất ngờ, vì vậy nên tôi mới muốn cậu nhất định phải tham gia buổi họp lớp hôm nay...

Vừa nói, La Tranh vừa búng ngón tay, hai người phục vụ ở bên cạnh trực tiếp đưa lên hai chai rượu vang.

La Tranh nói: "Tôi đoán là, cậu Dương, cậu đã rời đi nhiều năm như vậy, rất nhiều người không quen cậu, vậy nên tôi mời cậu một ly, hai chúng ta uống một chút, để †ất cả mọi người làm quen với nhau lần nữa, được. không? Phục vụ, khui hai chai rượu mà tôi mang đến, cảm ơn."

"Vâng, anh La..." "ỒI Lafite 60 năm?!"



Có người để ý thấy hai chai rượu vang này đều đã 60 năm tuổi!

Một chai có giá hàng trăm ngàn!

Dữ dội!

Rất nhiều người ghen tị, khóe miệng sắp chảy cả nước miếng, ước gì mình chính là người được La Tranh gọi lên sân khấu!

Uống một hớp nuốt luôn một năm tiền lương là kiểu trải nghiệm gì? Chính là trải nghiệm kiểu này!

"Chậc chậc, Dương Huyền Cơ thật may mắn..."

"La Tranh thật sự là có ơn tất báo nha, năm đó điều kiện sinh hoạt của La Tranh khó khăn, quả thật Dương Huyền Cơ đã giúp đỡ hắn rất nhiều, hiện tại Dương Huyền Cơ thành ra thế này, La Tranh kéo cậu ta một tay cũng là hợp tình hợp lý..."

"Uống đi, Dương Huyền Cơ, rượu này uống một ngụm thôi cũng đủ để cậu khoe cả đời đó..."

"Ha ha ha, đúng rồi, một ngụm rượu bằng cả năm tiền lương..."

"Ha ha, quả nhiên là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, Dương Huyền Cơ hiện tại sao lại thành ra thế này... Thật đáng tiếc!"

La Tranh đắc ý khoát tay, ra hiệu cho người phục vụ trực tiếp khui rượu.

Đúng lúc này Dương Thiên lên tiếng. "Chỉ uống cái này thôi sao?", Dương Thiên hỏi.

La Tranh sững sờ.

Hắn đã nghĩ tới cả mười ngàn cách Dương Thiên giải quyết tình huống, nhưng không ngờ Dương Thiên lại không hài lòng với rượu?



Chẳng lẽ Dương Thiên hoàn toàn không biết nhìn hàng?

Lafite 60 năm, bảo tồn nhiều năm như vậy, bề ngoài quả thực có chút hư hại, quả thực nhìn không tươm tất lắm, nhìn không đẹp mắt, thế như đối với mặt hàng xa xỉ như rượu, không phải bề ngoài càng hư hao thì mới thể hiện rõ niên đại xa xưa sao? Dương Thiên sẽ không ngu dốt như vậy chứ?

"Nếu không thì uống cái gì?" La Tranh mỉm cười hỏi Dương Thiên: "Anh Dương, không bằng tôi không nhờ người phục vụ phổ cập giá trị về Lafite 60 năm cho cậu nhé? Hình như cậu không hiểu gì cả, ha ha..."

"Ha ha, cũng không phải vậy." Dương Thiên lắc đầu: "Cậu không phải muốn uống rượu với tôi sao, tối nay tôi còn có việc khác phải làm, tạm thời ở chỗ này một lát cũng không tồi, cho nên hai chúng ta uống cho đủ đi, thế nào?"

"TốtII"

La Tranh lập tức hưng phấn!

Đúng thật là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được lại chẳng tốn công!

Phải biết rằng La Tranh rất có lòng tin vào tửu lượng của mình!

Sau nhiều năm bàn chuyện làm ăn, lượng rượu mà hắn uống sợ là không phải mấy trăm cũng phải hơn cả ngàn lít!

Chưa nói đến trình độ ngàn ly không say nhưng ít nhất cũng phải ở cấp độ ba trăm ly không say!

Muốn đấu rượu với hắn?

Chỉ có thể nói, Dương Huyền Cơ, Thiên Đường có lối mày không đi, Địa Ngục không cửa mày lại vào! Mày lọt hố rồi!

"Vậy chúng ta uống cái gì?" La Tranh chỉ vào rượu đế trên bàn: "Phi thiên Mao Đài cũng rất khó mua, 56 độ, rất mạnh, không biết cậu Dương có thể uống được bao nhiêu ly?"

"Uống chai đi." Dương Thiên nói ngắn gọn: "Vậy cứ uống rượu đế đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.