Hắn vừa xem vừa tự lẩm bẩm: "Hừ, tốt, rất tốt, làm nhục nó, thằng nhãi mặc giẻ rách đi giày thủng, xem như nó đang biểu diễn nghệ thuật, ha ha, thật sự là cười chết!"
Triệu Ngạn có chút không vui.
Cậu ta cầm ly rượu lên nói: "Tôn Long, Vương Hạo, hai tên chó săn các người thế này trông giống như mấy. con tôm tép nhãi nhép có biết không? Chủ nhân chỉ chỗ nào thì đánh chỗ đó, nhưng mấy con chó trung thành thường chết rất thảm, có từng nghe nói vậy chưa?”
Sắc mặt Tôn Long và Vương Hạo thay đổi: "Mày nói cái mẹ gì đó?"
'Vương Hạo cười lạnh một tiếng: "Ha ha, Triệu Ngạn, †ao biết mày, tao nghe nói hai năm qua mày lăn lộn rất tốt? Cũng mua được cái xe nội địa, ha ha ha... Coi như không tệ, chiếc xe đó của mày cũng có giá mấy chục. ngàn đúng không? Chậc chậc, đúng là tốt hơn năm đó sống ở khu ổ chuột, ăn dưa muối, ha ha, tao thật sự thấy mừng cho mày, nhưng mà, để tao nói cho mày biết, cuộc. sống hạnh phúc không dễ dàng có được, phải học cách trân trọng nó, coi chừng mẹ nó ngày nào đó mày lại phải quay về ăn dưa muối đói!"
Triệu Ngạn lắc đầu, cười khổ nói: "Nói thật, giờ tôi không còn xe nội địa mà lái nữa, nhưng mà tôi đứng để ăn cơm, còn hai người quỳ mà ăn cơm, hai người nên thấy mừng cho tôi, đúng không? Ha ha." Triệu Ngạn nói xong thì thoải mái nhàn nhã cầm ly rượu vang lên nhấp một ngụm.
"Mày!!! Mày nói ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-binh-vuong/3406755/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.