Dương Tố Tố chỉ ăn một nửa, Dương Thiên cho rằng cô bé cảm thấy đắng nên không muốn ăn nữa, nhưng cũng vừa vặn, tác dụng của nửa viên Hồi Nguyên Đan đã đủ với cô bé rồi.
Lại không nghĩ rằng, Dương Tố Tố không nghĩ thế.
Cô bé giữ lại nửa viên Hồi Nguyên Đan, hỏi Dương Thiên: "Cha ơi, mẹ nói có đồ ngon nên chia một nửa với bạn bè, nửa còn lại con có thể cho bạn con không?"
"Còn có bạn nữa sao?" Dương Thiên trợn tròn mắt.
Nhắc mới nhớ, đã đến lúc Dương Tố Tố phải đi học mẫu giáo, Dương Thiên đã không chú ý đến chuyện này, khi học kỳ mùa thu bắt đầu, anh nhất định phải đưa con bé đi đăng ký.
"Có ạ!" Dương Tố Tố đáng yêu chạy ra cửa, làm nũng đáp lời.
Dương Thiên và dì Đường nhìn nhau cười, Dương Thiên không hiểu nhưng dì Đường đã hiểu ý của bé con, cười khổ: "Ngoài cổng có một chú chó hoang, Tố Tố coi nó như một người bạn, không ngừng cho nó ăn thức ăn thừa, đôi khi con bé nhịn ăn cũng phải cho chó ăn. Nhắc tới cũng kỳ quái, chú chó này rất thân với Tố Tố, người nào kêu nó cũng làm lơ, nhưng ngay khi Tố Tố gọi thì nó lập tức hớn hở chạy tới...
"Chó?!" Đôi mắt của Dương Thiên lập tức mở tol
Dương Tố Tố... Chẳng lẽ con bé định đem nửa viên Hồi Nguyên Đan này cho một con chó?!
Dương Thiên đứng dậy muốn ngăn cản.
Lúc này, một con chó choai choai màu đen tuyền hưng phấn lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-binh-vuong/3406728/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.