Vốn dĩ là ba viên Quỷ môn Hồi Nguyên Đan này có thể năm chắc chín mươi phần trăm chữa khỏi bệnh cũ của Giang Nguyên Sơn, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa.
Dương Thiên nhanh chóng lấy ra một viên, đưa cho dì Đường.
“Dì Đường, dì ăn cái này sẽ đỡ ho hơn.”
"Đây là cái gì?" Dì Đường ngây ra một lúc, nửa tin nửa ngờ nhìn viên thuốc màu đen.
"Lúc trước khi tôi ở bên ngoài có một ông lão đã đưa nó cho tôi, rất có tác dụng, dì tin tưởng tôi, thử xem?"
"Được!"
Dì Đường đã trải qua hơn nửa đời người, cũng coi như có chút bản lĩnh nhìn người, mặc dù thời gian tiếp xúc với Dương Thiên không dài, thế nhưng đứa nhỏ Dương Thiên này trong mắt bà cũng giống như Thanh Thanh, là một đứa trẻ tốt. Còn về chuyện năm đó giữa hai người, dì Đường cũng càng ngày càng tin tưởng Tiểu Thiên nhất định có khổ tâm không thể nói ra.
Đối với viên thuốc này, dì Đường lựa chọn tin tưởng vô điều kiện!
Bà uống nửa ngụm nước rồi trực tiếp nuốt vào.
Dương Thiên tràn đầy tự tin nói: "Sẽ sớm có hiệu quả."
"Thật sao?" Dì Đường ha ha cười: "Viêm phế quản là bệnh lâu năm của tôi, trước khi trời mưa sẽ ho, còn chính xác hơn dự báo thời tiết, ước chừng khoảng hai ngày tới thời tiết là sẽ biến đổi...
Dương Thiên không lên tiếng trả lời, anh đang bận giỡn với Tố Tố.
Năm phút sau, dì Đường bỗng nhiên kỳ quái "A" lên một tiếng, hai mắt sáng lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-binh-vuong/3406727/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.