Chương trước
Chương sau
Chờ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đàm “vụ án” xong, đoàn người bị Bạch Hạ chặn ở cửa thư viện không có cách nào đi ăn đã tương đối bất mãn.

Ai ngờ Bạch Hạ tới một câu, “Trưa nay tập thể tới Thái Bạch Cư, Ngọc Đường mời khách.”

Người của Thái Học Viện hoan hô một tiếng, tập thể kéo nhau tới Thái Bạch Cư.

Bạch Ngọc Đường không nói gì nhìn vị cha ruột vừa thay mình tiêu tiền.

Bạch Hạ vừa ra ngoài vừa nói thầm, “Thiên Tôn đâu nhỉ? Lão gia tử đi đâu mất tiêu ai cũng không thấy.”

Bạch Ngọc Đường bị Bạch Hạ nhắc tỉnh, cũng có chút buồn bực… Tối hôm qua đi Nam An Tự, sáng nay cũng chưa về, không biết trưa nay có tới Thái Bạch Cư ăn cơm không.

Triển Chiêu vừa đi ra ngoài vừa nói, “Đúng rồi, người của phái Thiên Sơn cũng tới tham gia rửa tay chậu vàng nhỉ?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Phỏng chừng sẽ đến, bất quá Lục Phong chưa chắc sẽ đến, có lẽ sẽ phái vài đồ đệ.”

Thập đại cao thủ vẫn còn cãi nhau sao?” Triển Chiêu đột nhiên bát quái.

Nghe nói tốt hơn nhiều rồi.” Bạch Ngọc Đường vừa trả lời vừa chú ý tới người đi đường.

Người giang hồ trên đường rõ ràng nhiều hơn, Triển Chiêu tính toán ngày, “Phái Thiên Sơn nếu muốn tham gia, vậy cũng sắp tới rồi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cứ để cho bọn họ ở Bạch phủ, đỡ phải gặp thị phi, gây ra thị phi là chuyện nhỏ, lỡ có ai mất mạng lại phiền phức.”

Triển Chiêu nở nụ cười, vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường, “Ngươi cũng rất hướng về phái Thiên Sơn!”

Bạch Ngọc Đường vừa định mở miệng nói gì đó, bỗng nghe có người gọi, “Miêu Miêu Bạch Bạch!”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhướn mày, quay đầu lại… Chỉ thấy Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử nắm tay nhau đi về phía bọn họ, năm đứa nhỏ nhóm Lưu Nam cũng ở đó.

Bên cạnh là Lâm Dạ Hỏa đang phất phất tay áo, và Tiểu Ngũ đang chậm rãi thả bộ.
Dù sao Hỏa Phụng cũng rảnh rối nhất, vừa rồi vui vẻ đi chơi với đám con nít, có lẽ là dắt nhau đi dạo phố, phía sau là Túc Thanh xách theo không ít bao lớn bao nhỏ. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều thay vị Phó Đường chủ Hỏa Phụng Đường này rơi lệ trong lòng.

Thái Bạch Cư đã bị học sinh Thái Học Viện chiếm lĩnh, vừa nghe Ngũ gia mời khách, hỏa kế Thái Bạch Cư trực tiếp giảm bớt giai đoạn gọi món, cứ đưa đồ ngon nhất lên là được.

Triển Chiêu và mọi người vào Thái Bạch Cư, thấy một đám tài tử tài nữ đang hùng hục ăn cơm … Vốn dĩ đám tài tử tài nữ này tách biệt hoàn toàn với giang hồ, nhưng qua vài lần bị Triệu Trinh bắt phụng chỉ dạy học và phụng chỉ đọc sách, hơn nữa Thái Học Viện từng bị hủy đi một cơ số sách … Qua những trải nghiệm “sóng to gió lớn” nên đám học trò cũng trở nên “bĩ khí” hẳn.

Không biết từ khi nào, học sinh Thái Học Viện cùng nhóm người vô lâm trong Khai Phong phủ trở thành hảo bằng hữu… Nói đúng hơn là toàn bộ học sinh của các thư viện trong Khai Phong thành đều không bất hòa với người giang hồ nữa. Nhất là Thiên Tôn và Ân Hầu, hai vị này chỉ cần ở trên đường cái Khai Phong, tài tử giai nhân đi ngang qua đều chào hỏi bọn họ, trình độ được hoan nghênh gần như sánh với Tiểu Tứ Tử.

Triển Chiêu vì thế rất không vui, mỗi lần cùng Ân Hầu xuất môn người trên đường đều hô “Ngoại công” … Rõ ràng là ngoại công của một mình hắn thôi chứ!

Bạch Ngọc Đường đi tới lầu ba nhìn một vòng, Thiên Tôn Ân Hầu cũng không có.

Bạch Hạ ngồi bên một cái bàn quay lại ngoắc bọn họ.

Lâm Dạ Hỏa cũng dẫn một đám con nít tới ăn chùa.

Ngồi xuống lúc, Bạch Hạ gắp rau cho đám nhỏ, Lâm Dạ Hỏa thì hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Năm đứa này đắc tội ai sao?”

Triển Chiêu có chút khó hiểu, “Sao vậy?”

“Một đường đều có người âm thầm theo dõi bọn chúng.” Lâm Dạ Hỏa gắp một đũa đồ ăn, “Ta chỉ có một mình dẫn theo cả đám nên không dám bỏ chúng lại đi xem thử, tới chỗ phố xá sầm uất thì đám người theo dõi cũng không thấy đâu.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Trước là người của Cao Hà trại theo dõi bọn nhỏ.”

“Bọn nhóc chỉ tới Cao Hà trại bái sư, còn chưa có bái thành… Bắt bọn chúng làm gì?” Triển Chiêu khó hiểu.

“Có thể đã nhìn thấy chuyện gì không nên nhìn mà bọn chúng không để ý không?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.

“Ta cũng nghĩ thế.” Bạch Ngọc Đường nhìn năm đứa nhỏ cùng Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử vừa ăn vừa nháo … Nhìn thấy gì không nên nhìn đây? Hơn nữa cảm giác bọn nhỏ không hề có chút ấn tượng nào, hẳn là không phải chuyện đặc biệt khiến người ta nhớ kỹ.

Mọi người đang ăn, chỉ thấy Bàng Dục cầm một bát cơm chạy lại chỗ Tiểu Tứ Tử, chen vào ngồi xuống, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Các ngươi không phải đi tra chuyện ma quái sao?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhướn mày nhìn hắn, Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn phía sau Bàng Dục, lại gần hỏi, “Tiểu Tiểu Bàn Tử, ngươi lại đụng quỷ quỷ a?”

Bàng Dục vội vàng chắp tay, “Má ơi, A di đà phật… Ta thật vất vả mới yên ổn vài ngày không đụng quỷ, Tiểu Tứ Tử ngươi là tiểu thần tiên không nên tùy tiện rủa ta a.”

Tiểu Tứ Tử nhịn cười quay đầu lại tiếp tục cùng ăn với đám Tiểu Lương Tử.

“Ngươi có đầu mối gì à?” Triển Chiêu hỏi Bàng Dục, vị này vốn ngoại giao rộng rãi, trư bằng cẩu hữu nhiều có lẽ đã nghe được chuyện hữu dụng.

Tiểu Hầu gia gật đầu, “Hôm qua Phi Ảnh và Đại Ảnh không phải thấy một quỷ ảnh bạch sắc sao?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, đúng là có chuyện này.

“Quỷ ảnh đó có phải quỷ thật không thì không rõ, nhưng đúng là gần đây nó hay ở trên đường lớn Khai Phong gây náo loạn.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày —— có loại sự tình này?

Hơn nữa chân của nó không chạm đất.

Triển Chiêu nheo lại con mắt, “Lẽ nào thực sự là vị kia trong truyền thuyết…”

“Quỷ đả tường a!” Tiểu Hầu gia nghiêm túc nói.

Đối thoại bên này khiến không ít người xung quanh chú ý, vài người đại tài tử đang ăn cơm đều đã chạy tới, “Cái gì quỷ đả tường a?”

“Ta cũng nghe quá! Mấy ngày hôm trước Trầm Đại nhân của Lại bộ có gặp một lần!” Vương Kỳ nói, “Trầm Đại nhân ngày đó đêm khuya ngồi kiệu về nhà, bỗng nhiên một bóng trắng lướt quá trước mặt, mấy kiệu phu sợ đến mức suýt làm rớt kiệu. Bóng người nọ chợt lóe rồi biến mất, kiệu phu khiêng kiệu đi tiếp … Con đường này bọn họ đã đi cả vài chục năm, đêm đó dĩ nhiên đi nhầm vào ngõ cụt, làm Trầm Đại nhân sợ đến mức mất ngủ vài ngày. Cha ta nói, hắn mấy hôm trước thỉnh Bao Đại nhân tới nhà đi một vòng để trừ tà, mới an tâm.”

Tất cả mọi người dở khóc dở cười, đây là xem Bao Đại nhân thành Thần Chung Quỳ sử a…

“Tối nào cũng xuất hiện?” Triển Chiêu hỏi.

Bàng Dục gật đầu, “Thường là vậy, nhưng kỳ quái là phu canh gõ mõ và quan binh tuần đêm chưa từng gặp phải, đa phần là người qua đường bình thường thôi.”

Triển Hộ vệ sờ sờ cằm, quay sang liếc Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường bưng chén rượu thấy Triển Chiêu nhìn mình, cũng nhìn lại, ánh mắt như đang hỏi —— ngươi muốn làm gì?

Triển Chiêu chớp mắt mấy cái —— buổi tối ngươi có hứng thú…

Bạch Ngọc Đường kiên quyết lắc đầu —— Không có hứng thú! Hoàn toàn không có hứng thú! Một điểm hứng thú cũng không có!

Triển Chiêu cầm cái muôi gật đầu, “Nếu không có hứng thú ngủ, chúng ta buổi tối đi gặp quỷ a!”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán.

Mọi người tiếp tục ăn, Tiểu Tứ Tử đột nhiên túm túm tay áo Bạch Ngọc Đường, chỉ ra phía ngoài, “Chinh Chinh hôm nay hảo bận nga.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thò đầu ra cửa sổ nhìn thử, thấy một nhóm quân Hoàng thành chạy tới, lại một nhóm quân Hoàng thành nữa chạy tới, từ xa đã nghe được tiếng Âu Dương, “Ai cho các ngươi luận võ? ! Muốn luận võ thì tìm một khu rừng không có ai mà luận! Nghiêm cấm dựng lôi đài nghiêm cấm tư đấu, ai dám rút đao bắt hết lại cho lão tử!”



Triển Chiêu nhíu mày, “Hôm qua nha dịch của Khai Phong phủ cũng phải niêm phong mấy chỗ dựng lôi đài.”

“Nên mới nói người giang hồ tụ tập chính là chuyện không tốt.” Lâm Dạ Hỏa cười nhạt, “Lễ rửa tay chậu vàng của Biển Thịnh tổ chức ở Khai Phong thành cũng có mục đích của hắn.”

Bạch Ngọc Đường nhìn qua đám người giang hồ dưới lầu, “Để phô trương thế lực sao?”

“Dù sao ta cũng chưa từng nghe chuyện Chưởng môn rửa tay chậu vàng thì không thu đồ đệ nữa.” Lâm Dạ Hỏa nói, “Cũng không phải đóng cửa.”

“Hắn là không muốn nhận tiểu đồ đệ không có công phu nữa mà muốn người có sẵn nền tảng, hay là muốn chiếm đoạt môn phái nhỏ?” Triển Chiêu hỏi.

“Sau khi Tứ đại môn phái tan rã rất nhiều cao thủ đều tìm chốn khác để nương tựa.” Không biết xuất hiện từ khi nào, Giả Ảnh đứng phía sau mọi người nói, “Cao Hà trại dùng phương thức luận võ để tuyển tân Trại chủ, nói rõ chỉ cần vào Cao Hà trại, vô luận ngươi xuất thân gì, công phu tốt thì sẽ có ngày nổi bật … So với các môn phái cùng quy mô khác thì tốt hơn nhiều! Các ngươi nghĩ a, ngươi vào phái Thiên Sơn luyện vài ba chục năm chưa chắc có thể lên làm Chưởng môn phái Thiên Sơn a?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều quay đầu lại nhìn Giả Ảnh.

Lâm Dạ Hỏa cũng buồn bực —— ngươi từ đâu chui ra vậy?

Giả Ảnh chỉ chỉ đối diện.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, thấy Triệu Phổ và Trâu Lương bọn họ đều tới rồi.
Âu Dương và Long Kiều Quảng đang đi lên lầu, Hỏa Kỳ Lân phơi nắng đến đỏ bừng, có vẻ hôm nay đã chạy ra ngoài từ sớm, vừa lên lầu vừa hùng hổ mắng, “Đám người giang hồ này không bao giờ để cho người ta bớt lo!”

Long Kiều Quảng cũng một đường lầm bầm, có điều nhân sinh của hắn hơn phân nửa thời gian dùng để dong dài, nên mọi người cũng không để ý xem rốt cuộc là hắn đang nói cái gì.

Triển Chiêu có chút lo lắng, hiện tại thì vẫn chưa có tai nạn chết người, nhưng đao kiếm không có mắt, đám người giang hồ này mà thực sự xuất thủ sẽ không dễ không chế tình hình.

“Bọn họ không phải muốn rửa tay chậu vàng sao? Sao còn tổ chức cá cược xem ai được đệ nhất?” Long Kiều Quảng hiếu kỳ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngây ra một lúc —— đánh cược?

“Là cược xem ai có thể làm tân Trại chủ của Cao Hà trại a.” Lâm Dạ Hỏa hiếu kỳ, “Ngoại trừ Biển Phương Thụy ra, còn có những ai có năng lực cạnh tranh sao?”

“Biển Phương Thụy có Bạch Mộc Thiên hỗ trợ nên là người có ưu thế nhất.” Giả Ảnh lấy ra một tờ giấy, bên trên ghi lại những người có triển vọng.

Triển Chiêu kính nể nhìn hắn, “Ngươi đúng là không gì không nghe được a.”

Giả Ảnh cười hì hì, “Đúng vậy, cái này còn dễ lấy hơn cả tình báo quân địch nữa!”

Triển Chiêu nhìn tên mấy người này, nhíu mày, “Đều là cao thủ, nhưng lại không danh chấn võ lâm như Biển Thịnh … Vô luận người nào được tuyển những người khác chắc chắn đều không phục.”

“Then chốt là tất cả đều có thế lực và nhân mã.” Lâm Dạ Hỏa lắc đầu, “Chỉ cần bất mãn sẽ tách riêng ngay!”

“Đại môn phái chia làm nhiều tiểu môn phái rất nhanh sẽ tiêu vong.” Triệu Phổ nói, “Sẽ bị kẻ khác chiếm đoạt hoặc không người nối nghiệp mà đóng cửa… Với tính cách của Biển Thịnh, hẳn sẽ không nhìn cơ nghiệp một tay mình sáng lập bị hủy hoại ngay trước mắt a.”

“Nên lần này rửa tay chậu vàng, là hắn dự định củng cổ lại Cao Hà trại?” Âu Dương hỏi, “Ta thấy thế nào cũng là xúi giục đồng môn nội đấu.”

Mọi người cũng đều gật đầu.

“Đúng rồi.”

Lúc này, Công Tôn nói với Triển Chiêu, “Ta vừa kiểm tra quần áo và đồ dùng của Biển Thanh, phát hiện trong giày hắn có một cánh hoa gạo đỏ.”

Công Tôn nói xong, Triển Chiêu sửng sốt, “Cái gì? !”

Công Tôn gật đầu.”Không sai, chính là cánh hoa gạo, màu đỏ lửa.”

“Không phải chỉ là trùng hợp chứ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Có liên quan đến lão thái thái đi lạc kia?” Triển Chiêu gãi đầu, vụ án ma quái thế nào lại liên lụy tới án mạng Biển gia vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.