Chương trước
Chương sau
Trong tiểu viện trước thư phòng Thái Học Viện, Bạch Ngọc Đường ngồi bên bàn đá uống trà.

Trên cây bồ đề cách đó không xa, Yêu Yêu nằm úp sấp, cả người quấn trên thân cây, lắc lắc chiếc đuôi đẹp, mở to hai mắt nhìn một tổ chim phía trên, trong đó có một đôi chim không rõ tên, đang bay tới bay lui đút thức ăn cho chim nhỏ ở trong tổ.

Bên trong Thái Học Viện, Bạch Hạ đang giảng bài.

Bạch Hạ tuy rằng không khảo công danh, nhưng là một đại tài tử, lại khôi hài, vẻ ngoài cũng dễ nhìn. Học sinh Thái Học Viện biết hắn giảng về hương liệu thì như ngửi được mùi ngon, nữ hài tử của Lan Huệ Thư viện sát vách cũng chạy tới, cách cửa sổ nghe giảng bài.

Bạch Ngọc Đường ở trong viện uống trà, liếc mắt nhìn vào trong, thấy đám học sinh trong thư phòng vẻ mặt sùng bái nhìn cha hắn.

Ngũ gia bất đắc dĩ lắc đầu, cha hắn và sư phụ hắn y như nhau, tư thái lúc không nhị đều có thể hù đơ người khác.

Ngũ gia đang nghỉ ngơi, bỗng thấy ở sườn bàn đối diện, lộ ra một cái đầu.

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm cái đầu kia một hồi, chủ nhân của cái đầu mới chui ra… Chính là nhóc béo, Lưu Nam.

Lưu Nam bò lên ghế ngồi, mở to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Hài tử này đúng là béo, cằm hai nọng, tròn vo, bất quá vô cùng khả ái, khoẻ mạnh kháu khỉnh, mắt to, hai mắt trong suốt, thiên chân vô tà.

Bạch Ngọc Đường một tay nâng cằm, một tay cầm chén trà, nhìn nhóc béo phúc hậu trước mắt.

Lưu Nam sau khi bò lên ghế, vươn tay với chén trà, bất quá tay ngắn không với tới.

Bạch Ngọc Đường lấy chén rót trà, rồi đặt xuống trước mặt hắn.

Lưu Nam đang cầm chén trà uống một ngụm, buông cái chén, mở miệng nói, “Ta muốn hỏi ngươi chuyện này.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, ý bảo nói hỏi.

“Sau khi ta lớn lên, cũng sẽ biến thành một người giang hồ buồn chán sao?” Nhóc béo hỏi một câu khiến Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

Ngũ gia quan sát một chút tiểu tử trước mắt đang lo lắng a lo lắng, hỏi, “Ngươi thấy người giang hồ rất buồn chán?”

Nhóc béo hai tay nâng cằm, “Rất nhiều người giang hồ học công phu thật lâu, vẫn đánh không lại ai. Có thể đoạt vị trí thiên hạ đệ nhất được mấy người đâu, vậy sau khi học công phu xong, ta phải làm cái gì đây?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Lưu Nam, nói, “Ta khi còn bé hình như cũng hỏi qua sư phụ ta vấn đề này.”

Lưu Nam kinh ngạc, “Ngươi như vậy mà cũng hỏi sao?”

Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Như ta là thế nào?”

Lưu Nam nhìn trời, lầm bầm, “Như ngươi, thuộc về một trong những người có thể tranh thiên hạ đệ nhất a, như ta là kiểu không bao giờ chen lên nổi vị trí đó.”

Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, “Ta khi còn bé so với ngươi đúng là có chút bất đồng.”

Lưu Nam nhướn mày —— quả nhiên.

Bạch Ngọc Đường nói, “Ngươi là ở đại môn phái học công phu, ta là ở trong núi một mình học công phu với sư phụ.”

Lưu Nam nghiêng đầu, cho nên?

“Cho nên từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai nói ta phải đi tranh đệ nhất đệ nhị.” Bạch Ngọc Đường nói.

Lưu Nam hai tay nâng cằm, “Sư phụ ngươi vốn chính là thiên hạ đệ nhất.”

“Công phu của sư phụ cùng Ân Hầu, Yêu Trường Thiên không sai biệt lắm.” Bạch Ngọc Đường nói, “Năm đó ông ấy mơ hồ làm thiên hạ đệ nhất, là vì Ân Hầu và Vô Sa Đại sư đùa dai, lừa ông ấy đi luận võ.”

Nhóc béo gật đầu a gật đầu, “Cái này ta cũng hay nghe sư huynh bọn họ nói, trên đời này vốn là như vậy, người ta vẫn nói thiên định là đúng mà?”

Bạch Ngọc Đường buồn cười nhìn thằng nhóc răng còn chưa đủ dài trước mắt, “Ngươi biết cũng không ít, chưa tới mười tuổi đã nghĩ đến chuyện thiên định có phải hơi sớm không?”

“Ta muốn biết phải làm sau này mới hữu dụng một chút, đừng trở nên buồn chán như vậy a?” Nhóc béo bĩu môi, “Ta không muốn trở thành những sư huynh trong môn phái trước đây, tổng tại nếu nói đến ai khác chuyện tình, ta có đúng hay không cũng nên bái một sư phụ trốn đi học công phu?”

Bạch Ngọc Đường nhìn tiểu hài nhi trước mắt.

“Ngươi năm đó hỏi Thiên Tôn, ông ấy trả lời ngươi thế nào?” Lưu Nam hiếu kỳ, “Ông ấy nếu là thiên hạ đệ nhất, yêu cầu nhất định rất cao a?”

Bạch Ngọc Đường nói, “Ta hỏi sư phụ ta sau khi lớn lên chuyện trọng yếu nhất là gì.”

“Ân!” Nhóc béo gật đầu, tỉ mỉ nghe.

Bạch Ngọc Đường nói, “Ông ấy nói, có ba chuyện trọng yếu nhất.”

Nhóc béo không hề chớp mắt, “Ba chuyện a…”

“Thứ nhất là tự lực cánh sinh.” Bạch Ngọc Đường nâng cằm nói, “Thứ nhì là hiếu thuận phụ mẫu, thứ ba là tìm một người mình thích cùng nhau đầu bạc đến già, nếu như có thêm vài bằng hữu tri tâm thì càng hoàn mỹ.”

Lưu Nam nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, một lúc lâu, hắn bĩu môi, “Ngươi không nói thật đúng không? !”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Ông ấy đúng là đã nói như vậy.”

“Nói y như nương ta vậy?” Lưu Nam bất mãn, “Yêu cầu của thiên hạ đệ với đồ đệ sao lại giống của nương ta với ta chứ?”

“Vô luận ngươi là thiên hạ đệ mấy.” Bạch Ngọc Đường giải thích, “Ngươi trước hết là một con người.”

Lưu Nam nhíu mày, có vẻ rất hoang mang.

“Tâm nguyện suốt đời của rất nhiều thiên hạ đệ nhất đều nằm trên ba điều này.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ngươi căn cứ theo tinh thần như vậy đi học công phu, sẽ không buồn chán.”

Nhóc béo nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ta đây phải chọn ai làm sư phụ a?”

“Ngươi không phải muốn nhập phái Thiên Sơn sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Người nào của phái Thiên Sơn là sư phụ ta?” Lưu Nam hiếu kỳ.

Bạch Ngọc Đường thở dài, “Đến lúc đó thì chọn, người nào có thể khiến ngươi chịu phục sẽ là sư phụ ngươi.”

“Khiến ta chịu phục a…”

“Là người các mặt đều có thể khiến ngươi chịu phục.” Bạch Ngọc Đường buông chén trà, đưa tay vỗ vỗ đầu Lưu Nam, “Ta từ nhỏ đến lớn chỉ có một sư phụ, Triển Chiêu từ nhỏ đến lớn có hơn ba trăm sư phụ, sư phụ của Triệu Phổ lén dạy hắn công phu, Vô Sa Đại sư mỗi ngày đều bắt Lâm Dạ Hỏa học Phật hiệu… Có thể thấy rằng học võ công với ai không trọng yếu, học thế nào cũng không là vấn đề.”

“Không sợ bị dạy hư sao?” Lưu Nam lo lắng.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ngoại trừ tìm một ngươi khiến ngươi chịu phục, còn phải thương ngươi nữa.”

“Sư phụ thế nào là sư phụ thương ta?” Lưu Nam không nghĩ ra.

“Trên đời này ai hiểu ngươi nhất?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Nương ta a.”

“Bởi vậy, người nói với ngươi những lời giống với nương ngươi nói, chính là người thương ngươi.” Bạch Ngọc Đường cười cười với nhóc béo đang mở to hai mắt, “Về phần tương lai có thể buồn chán hay không, còn phải xem tương lai ngươi muốn làm cái gì, học công phu là để vào giang hồ hay tòng quân hay về nhà làm ruộng, đều không sao cả. Tìm được chuyện ngươi muốn làm, ngươi sẽ không buồn chán.”

Nhóc béo mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường một lúc lâu, cuối cùng híp mắt cười, bò xuống ghế, chạy vào thư phòng … Vừa chạy tới cửa thì như nhớ ra gì đó, liền chạy trở về.

Bạch Ngọc Đường thấy hắn chạy đến bên người, quay chính đưa tay vô thức đón lấy … Trong tay có vài hạt tròn tròn gì đó nhỏ cỡ viên đậu, nhìn như hạt giống.

“Đây là cái gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“Trường sinh tử.” Lưu Nam trả lời, “Hạt mầm của trường sinh thụ.”

“Trường sinh thụ không phải chỉ là truyền thuyết sao?” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ.

“Ai nói! Ta hái xuống từ một gốc cây trường sinh đó, phơi nắng được một túi, cái này làm lễ vật tạ ơn ngươi.” Nói xong, sôi nổi chạy đi.

Bạch Ngọc Đường cầm hạt cây đưa về phía ánh nắng, “Hay là trồng mày trong viện nhỉ?”

Nói xong, nhìn về cửa viện.

Chỉ thấy phía sau cửa, Triển Chiêu thò đầu ra, cười với hắn.

Bạch Ngọc Đường ngoắc ngón tay, “Đứng ngoài đó lâu rồi sao không vào …”

Triển Chiêu đi tới, ngồi xuống bên cạnh, vươn tay câu cổ hắn, “Không quấy rầy ngươi dạy tiểu bằng hữu mà.”

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu tâm tình không tồi, hỏi, “Tra được đầu mối rồi?”

Triển Chiêu vỗ tay một cái, túm ghế ngồi sát lại Bạch Ngọc Đường, tiếp tục khoác vai Chuột nhà mình, “Hỏi ngươi chuyện này!”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn hắn, sao đoạn mở đầu này giống nhóc béo hồi nãy vậy?

“Ngươi biết thụ linh không?” Triển Chiêu thần thần bí bí hỏi.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Cây nhiều tuổi?”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường một lúc lâu, đưa tay lên niết niết mặt hắn, “Quả nhiên là Chuột nuôi trong nhà, giống hệt Mèo …”

Bạch Ngọc Đường nắm lấy cổ tay hắn để kéo mấy móng vuốt ra, hỏi, “Thụ linh là gì?”

“Nói đơn giản một chút, có người ở dưới tàng cây hoa gạo chết thảm, oan hồn bất tán ở bên cây hoa gạo, mỗi khi hoa nở, oan hồn hóa thành thụ linh, đi báo thù!” Triển Chiêu nói xong, không quên bổ sung, “Nghe nói toàn bộ cây hoa màu máu đều có thụ linh!”

Bạch Ngọc Đường thở dài, “Ngươi tiến cung gặp được bà đồng à?”

Triển Chiêu nhìn trời.

Triển Chiêu cầm lấy cái chén của Bạch Ngọc Đường nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói, “Nếu không tin chuyện thụ linh thành tinh, như vậy sự xuất hiện của cánh hoa gạo cũng chỉ có hai loại khả năng!”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, chờ hắn nói.

“Thứ nhất là, không cẩn thận!” Triển Chiêu vươn hai ngón tay, “Thứ hai là, không phải không cẩn thận!”

Bạch Ngọc Đường không nói gì nhìn Triển Chiêu đang khoác vai mình nói nhảm, “Ngươi thật ra có thể loại trừ tiếp để ra tình huống thứ ba?”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, vươn ngón tay thứ ba, “Không phải không cẩn thận cũng không phải không không cẩn thận.”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, “Miêu Nhi ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Còn không bằng kêu meo meo dễ hiểu hơn đó.”

Triển Chiêu kéo cắm hắn lại, chọt chọt cái cổ Bạch Ngọc Đường, “Ý chính xác là, hoặc lão thái thái đó là người Cao Hà trại, hoặc là bà ta muốn tìm người của Cao Hà trại.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói, “Là người của Cao Hà trại, thì hắn không cẩn thận để lại cánh hoa gạo từ trong biệt viện. Muốn tìm người của Cao Hà trại, chứng to hắn không phải không cẩn thận, mà là cố ý để cánh hoa gạo ở trong bùn.”

Triển Chiêu gật đầu a gật đầu, cười tủm tỉm liếc Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường có chút nghi hoặc, “Trước khi ngươi tiến cung cũng không có gì, ra khỏi cung tâm tình tốt hẳn, chắc phải có phát hiện gì khác chứ?”

“Ta lần này tiến cung, nghĩ thông suốt một cái đạo lý!” Triển Chiêu nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay, “Đạo lý đối với cánh hoa gạo, cũng có thể áp dụng với vụ thiệp mời!”

Bạch Ngọc Đường ngây ra một lúc, sau đó nhướn mày, “Nga… Ý của ngươi là, thiệp mời có thể là kẻ khác đoạt trong tay Biển Thanh, cũng có thể là Biển Thanh chém người khác để cướp.”

Triển Chiêu thuận tay xoa cằm Bạch Ngọc Đường, “Thông minh!”

Bạch Ngọc Đường túm bàn tay đang sờ loạn của hắn xuống, “Hay là người điều tra từ những người ngươi quen trước? Coi chừng lại là lạn đào hoa nào?”

“Bỏ cái vế sau đi!” Triển Chiêu chụp vai Bạch Ngọc Đường, “Đúng rồi, Thái Học Viện sao còn chưa tan học? Đến giờ ăn trưa rồi!”



Mà lúc này, ở cửa sân sau, một đám học sinh Thái Học Viện đứng ở nơi đó, Bạch Hạ đứng phía trước chặn cửa xua tay với bọn họ, để bọn họ không gây ồn ào.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhún vai, Bạch Hạ chặn cửa không cho ai đi.

Lâm Dạ Hỏa lắc đầu nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở trong viện ngồi sát rạt nhau, thỉnh thoảng lại rờ tới rờ lui.

Bàng Dục hỏi, “Còn chưa được ăn cơm a, chết đói!”

Bạch Hạ dựng ngón trỏ với mọi người, “Xuỵt! Không được cản trở con ta đàm tình… Không không, là đàm vụ án!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.