Ông bà ta có câu duỗi đầu một đao rụt đầu cùng một đao, nếu tránh không khỏi cũng chỉ có cách kiên trì mà xông lên.
Vì vậy, Triển Chiêu bọn họ lại một lần nữa với một tâm tình phức tạp, đi tới Thái Học viện, so sánh với lần trước phải đến đọc sách, lần này còn thảm hại hơn, phải dạy học... Biết đâu với đâu a.
Mọi người vừa nghĩ đến khuôn mặt tươi cười e sợ thiên hạ bất loạn của Triệu Trinh, lần đầu có một loại suy nghĩ đại nghịch bất đạo — nếu có một người công khai đến soán vị hắn cũng có thể xem là một chuyện tốt.
Cũng mang biểu tình phức tạp như thế, còn có Lâm Tiêu lão phu tử đang đứng ở cửa Thái Học viện nghênh tiếp tân sinh.
Lâm phu tử nhìn một đám nhân trung long phượng bước đi khí phách hiên ngang đang tới gần, nhịn không được mà hoài nghi chính mình có phải từng đắc tội Triệu Trinh khi dạy hắn học bài không... Nếu không sao tiểu hoàng đế luôn gây thêm phiền phức cho lão a?
Nhưng mà, khác với một số phu tử đang sầu mi khổ kiểm, học sinh Thái Học viện lại hưng phấn cực kỳ.
Người đã vào Thái Học viện rồi thì thầm nghị luận, còn chưa vào Thái Học viện thì liên tục nhìn xung quanh.
“Tới tới!”
“Đó là cửu Vương gia!”
“Ta lần đầu tiên thấy người thật!”
“Bạch Ngọc Đường a!”
“Suất!”
“Triển Chiêu mặc quan bào tới kìa! Chết cũng không tiếc!”
“Tiểu Tứ Tử cũng tới!”
“Nha a a!”
...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3056470/quyen-17-chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.