Khi thuyền của nhóm Ân Hậu cập bến, Triệu Phổ đang công kênh Tiểu Tứ Tử trên vai đứng ở gần bến tàu.
Đáng lẽ đã đến giờ đi ngủ của Tiểu Tứ Tử rồi, nhưng mà đêm nay trong quân doanh mọi người bận đóng tàu, rất ồn ào nên bé không ngủ được. Công Tôn nằm một lúc cũng không buồn ngủ, Tiểu Tứ Tử nằm trong lòng hắn cứ lật qua lật lại, cuối cùng hắn quyết định đưa nó cho Triệu Phổ, chạy đi xem bệnh cho tám người kia. Bởi vậy lúc này Triệu Phổ mới đang mang Tiểu Tứ Tử đi dạo khắp nơi trong quân doanh.
Tiểu Lương Tử gần đây luôn đi theo giúp việc cho Trâu Lương bèn sờ cằm tán thán. “Qủa nhiên sư phụ vẫn có sức cuốn hút nhất, thúc xem, ngay cả Cận nhi cũng thân thiết với người như vậy nữa.”
Trâu Lương và Long Kiều Quảng nhìn Tiêu Lương mà bất lực, cứ thấy Tiêu Lương thần tượng Triệu Phổ như vậy có chút sai đường.
“Ài.” Long Kiều Quảng chọc chọc bả vai Trâu Lương. “Hình Thiên Hào đã thành hình rồi.”
Trâu Lương cũng gật đầu, đội ngũ chế tạo thuyền của đảo Hãm Không quả nhiên phi phàm, nhất là có thêm hai vị thuyền vương Hàn Chương và Hoàng Nguyệt Lâm góp sức, chỉ trong có nửa đêm mà đã đóng thành hình thuyền cả rồi.
“Nhưng mà…” Tiểu Lương Tử chỉ thuyền hỏi. “Có phải là thiếu thứ gì không ạ?”
Trâu Lương cùng gật đầu, Long Kiều Quảng vuốt ria mép. “Không biết có phải do đóng lại thuyền cũ không mà cứ cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.”
Khi mọi người còn đang trò chuyện thì thuyền của bọn Triển Chiêu đã cập bến, Triển Chiêu bèn gọi người đến khuân đồ lên bờ.
Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, thấy Triển Chiêu đang ngoắc tay gọi bọn họ, bèn vỗ đầu Triệu Phổ. “Cửu Cửu, Miêu Miêu về rồi!”
Triệu Phổ quay đầu lại, thấy Triển Chiêu đang bảo người khuân đồ lên bờ thì nhếch mép cười. “Ái chà! Xem ra đoán đúng rồi!”
Tiểu Tứ Tử sờ cằm nghiêng đầu nhìn. Triển Chiêu nhìn thấy Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử, đặc biệt là nụ cười xấu xa như đã đạt thành gian kế của Triệu Phổ kia thì cảm thấy mình thật thiệt thòi.
Đi theo bọn Triển Chiêu xuống thuyền còn có bốn tên to con. Triệu Phổ đi tới, thấy mấy tên to con kia đang khuân đồ xuống thuyền.
Triệu Phổ đưa Tiểu Tứ Tử cho Công Tôn vừa mới chạy đến, gọi Long Kiều Quảng đến giúp khuân đồ lên.
Long Kiều Quảng vừa chạy đến nhìn đã yên lặng liếc Triệu Phổ một cái, quả nhiên là không ai mưu mô bằng Triệu Phổ, chẳng ai nghĩ tới việc vũ khí trang bị của Hình Thiên Hào vẫn còn ở trên đảo.
Nghe tin tức, bọn Ngũ Túc cũng đến xem, thấy bốn tên to con kia thì hơi khó hiểu. Bốn người này chẳng khác gì người gỗ, Ân Hậu bảo gì là làm nấy.
“Sao vậy?” Công Tôn cũng khó hiểu.
Ân Hậu giải trừ Ma Vương Khoái cho bọn họ, nhưng mà có lẽ bốn người kia vừa chịu tác động của nội lực quá mạnh nên toàn thân vẫn chưa thể cử động, phải mất hai canh giờ mới khôi phục như thường. Mà cũng đúng lúc, tám người kia có thể nói cho họ biết toàn bộ sự thật.
Triệu Phổ cũng chẳng quan tâm bọn họ làm gì, hỏi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu: “Tìm được chỗ chưa?”
Triển Chiêu gật đầu.
Trâu Lương mang bản đồ đến, Bạch Ngọc Đường dựa theo trí nhớ khoanh tròn mấy nơi.
“Cách rất gần!” Trâu Lương sờ cằm, nhờ người gọi Hoàng Nguyệt Lâm tới hỏi thăm.
Hoàng Nguyệt Lâm đang giúp sửa thuyền, tay vẫn cầm rìu gỗ chạy đến, vừa mới liếc mắt nhìn thấy đống binh khí trên mặt đất, gấp đến giậm chân. “A! Thiết Thích Vị! Nhiều năm rồi không thấy!”
“Thiết Thích Vị?” Mọi người tò mò. Long Kiều Quảng lật một món vũ khí hình vuông to cỡ mặt bàn, hỏi. “Là cái này ạ?”
“Này, ngươi cẩn thận chút.” Hoàng Nguyệt Lâm nhắc nhở. “Bị bắn ngược thành con nhím bây giờ.”
Long Kiều Quảng ngây người. “Thứ này dùng thế nào ạ?”
“Đặt trên thuyền.” Hoàng Nguyệt Lâm nói. “Trước khi gắn vào thuyền thì tốt nhất phải tháo hết tên ra, tránh khi lắp ráp bất cẩn kích hoạt cơ quan, thứ này không phải trò đùa.”
“Vậy phải dùng thế nào ạ?” Long Kiều Quảng rất tò mò. Đột nhiên bên cạnh hắn có người đưa tay ra cầm thứ đó lên.
Mọi người quay sang nhìn, là Ngô Nhất Họa đang cầm món vũ khí bằng sắt nguy hiểm như cầm một món đồ chơi bằng gỗ trong tay, nhẹ nhàng xoay về phía mặt biển vỗ nhẹ một cái.
Hàng loạt những tiếng “vèo vèo” vang lên, hình như có thứ gì đó bắn ra ngoài, sau đó trên bầu trời xuất hiện một thứ trông như tấm lưới sắt.
Tấm lưới kia bay vút lên trời, đợi khi đạt đến một độ cao tiêu chuẩn thì đột nhiên tản ra rơi xuống. Mọi người nhìn rõ hàng ngàn mũi tên phóng vùn vụt xuống. Mà những mũi tên đó ghim xuống ván thuyền bên dưới, sâu, mạnh, kín mít như cái bàn đinh.
Tất cả mọi người đều không nhịn được hít sâu một hơi, thật là loại binh khí đáng sợ!
Ngô Nhất Họa nói với Long Kiều Quảng. “Thứ này rất ác độc, nhưng bất cứ thứ vũ khí lợi hại nào cũng có đường sống của nó. Tuy ngươi có thể dùng loại tên bình thường để bắn, nhưng nếu dùng đạn sắt sẽ hiệu quả hơn nhiều. Tìm người mài thật nhiều bi sắt, phạm vi sát thương mạnh hơn nhiều so với tên nhọn, lắp ráp cũng nhanh hơn, mà hơn nữa còn không quá thị huyết.”
Long Kiều Quảng nghe Ngô Nhất Họa giảng giải cho nghe về cách dùng vũ khí này thì gật đầu lia lịa, cảm thấy nếu không có ai dạy mình sử dụng thứ này, có khi còn ngộ thương người mình nữa.
Nhưng mà… Hữu tướng quân tò mò hỏi Ngô Nhất Họa. “Này, thư sinh, ta bảo, sao ngươi lại biết cách chơi món đồ này thế? Chẳng lẽ đã từng tham gia chiến tranh à?”
Ngô Nhất Họa sờ cằm, nghĩ một lúc rồi nói. “Từng đánh một trận.”
“Không nhận ra đấy!” Bệnh lắm miệng của Long Kiều Quảng lại phát tác, kéo Ngô Nhất Họa đến hỏi thêm về cách sử dụng những món binh khí khác nữa, mà Ngô Nhất Họa cũng chăm chú giảng giải cho hắn nghe.
Mọi người khoanh tay nhìn Long Kiều Quảng rất vô phép tắc mà xưng huynh gọi đệ với thần tượng ngày nhớ đêm mong của mình, đều híp mắt xem kịch vui. Có điều, chẳng ai muốn nhắc nhở hắn rằng – Bà tám à, đó chính là thần tượng người ngày đêm mong ngóng đấy!
Hoàng Nguyệ Lâm nhìn bản vẽ Bạch Ngọc Đường khoanh tròn khu vực thủy trại của quân địch. Triệu Phổ cũng nghi ngờ. “Không xa lắm, sao lại không nhìn thấy nhỉ? Cho dù có cách mấy hòn đảo những không lý nào đứng trên cao lại không thấy.”
“Dù ngồi trên lưng Yêu Yêu bay trên trời cũng không thấy được chỗ đó.” Triển Chiêu nói.
“Là do hơi nước.” Hoàng Nguyệt Lâm nói. “Có thể nơi đó là chỗ giao lưu giữa hai dòng nước nóng và lạnh, sinh ra sương mù, giống như thận lâu bị thiên nhiên ngăn trở vậy.”
Triệu Phổ gật đầu. “Đây đúng là địa điểm tốt.”
Sau khi mang hết vũ khí xuống thuyền, mọi người thấy lão Tam trong bát tử đang đứng bên ngoài quân doanh mà lau nước mắt. Mấy người nhìn nhau, đều nhìn sang Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử cũng rất tự giác chạy tới kéo tay nàng, hỏi. “Tỷ tỷ, tỷ sao thế?”
Sau mấy ngày ở chung, mọi người đã biết hết tên của tám người này rồi. Lão Tam họ Lẫm, tên gọi Lẫm Tam. Chỉ cần nghe tên cũng biết kẻ đặt tên cho họ chỉ coi họ là công cụ để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, hoàn toàn chẳng yêu thương gì họ cả, nếu không ai lại đặt cái tên như vậy cho một cô nương bao giờ? Người đeo mặt nạ màu đen họ Hoắc, tên Hoắc Nhất, cứ gọi như vậy cho đến người thứ tám, Tiểu Bát Tử nhỏ tuổi nhất, họ Lang, tên Lang Bát.
Lẫm Tam thấy Tiểu Tứ Tử kéo mình thì bất lực thở dài. Triển Chiêu cũng đi đến, hỏ nàng. “Bốn người kia thế nào rồi?”
“Bây giờ ổn rồi, nhưng mà đúng như Cửu vương gia nghĩ, Mạch đại nhân nói với tất cả cô nhi của bát tộc là chúng ta đã phản bội rồi, hạ lệnh giết không tha, nếu không phải hiện giờ bọn họ không thể động đậy thì nhất định ban nãy đã giết bọn ta rồi.” Hoắc Tam lắc đầu. “Tình hình của chúng ta hiện giờ, bọn họ nuôi lớn chúng ta chỉ vì muốn biến chúng ta thành công cụ giết người, ta tuyệt đối không tha cho họ!”
Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường cũng đến xem. Triệu Phổ nói. “Nhưng mà bây giờ đúng là có chút phiền phức.”
Tất cả mọi người đều nhìn hắn.
“Ta cũng không muốn làm các ngươi bị thương.” Triệu Phổ khoanh tay nói. “Nhưng nếu Mạch Lặc đã huấn luyện họ thành tử sĩ thì khi giao chiến nhất định sẽ đẩy bọn họ lên trước, cho dù có muốn giải thích cũng không thể làm ngay tức khắc được, dù sao cũng có đến mấy vạn người, nhất định phải nghĩ cách bắt sống.”
“Hay là cứ dùng Ma Vương Khoái đi.” Sau khi nhìn thấy sự lợi hại của Ma Vương Khoái, Triển Chiêu cảm thấy chiêu này rất thực dụng, đánh làm gì, cứ để ngoại công lên là xong tuốt.
Hắc Thủy Bà Bà nghe thấy Triển Chiêu nói vậy, che miệng cười hắc hắc.
Hồng Cửu Nương lắc Triển Chiêu. “Ngươi đừng có mà nghĩ bậy, chiêu đó không dùng lung tung được đâu.”
Triển Chiêu giật mình, lo lắng. “Chẳng lẽ sẽ khiến ngoại công bị thương ạ?”
Hồng Cửu Nương phất tay. “Không có hại gì cho Cung chủ nhưng lại có hại cho người khác! Chiêu này chỉ có thể dùng trong sơn cốc hoặc động kín, tốt nhất là ở chỗ không có người mình nếu không nhất định sẽ bị liên lụy. Đặc biệt là không thể dùng ở nơi thoáng đãng, nếu không tất cả mọi người sẽ bị trúng chiêu, cực kỳ thê thảm! Con có biết năm đó Cung chủ dùng nó xong đã có bao nhiêu người của Ma cung bị ngốc không hả? Hơn nữa muốn giải trừ Ma Vương Khoái cần phải làm từng người một, Cung chủ rất lười nên cứ để mặc mọi người tự hồi phục. Nhanh phải mất mười ngày nửa tháng, chậm thì phải ngu độn đến nửa năm đấy!”
Triển Chiêu kinh ngạc. “Thì ra là thế…”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, cũng đúng, ban nãy nếu không có Thiên Tôn che chở thì họ cũng trúng chiêu rồi.
“Ta đã thương lượng với Lam di rồi, cảm thấy phương pháp tốt nhất chính là bắt sống, nhưng mà vẫn phải tách người ra mới được.” Triệu Phổ chưa nói xong thì lại có người nói chen vào. “Sợ không được…”
Tất cả mọi người cùng sửng sốt, xoay mặt sang thì thấy Tiểu Bát ũ rũ đi ra.
Tiểu Bát lấy chiếc mặt nạ mà hắn vẫn thường đeo ra. “Ban nãy ta nghe mấy người kia nói, Mạch đại nhân yêu cầu toàn bộ binh lính đeo mặt nạ quỷ màu trắng.”
Bọn Triển Chiêu cau mày.
“Ha hả!” Triệu Phổ cười nhạt. “Đúng là cách làm của hắn, hắn sợ ta bắt sống đám người kia.”
“Có lẽ… không chỉ vậy đâu.” Công Tôn lẩm bẩm. “Phải làm nhiều mặt nạ như vậy, nhất thời sẽ khó mà làm xong được nên có thể bọn chúng sẽ dùng những chiếc mặt nạ năm đó. Mà trong mặt nạ, có lẽ còn bị đụng tay đụng chân nữa.”
Triển Chiêu cực kỳ quan tâm đến mặt nạ, hiếu kỳ hỏi Công Tôn. “Đụng tay đụng chân ư?”
“Chẳng phải lần trước bọn chúng cũng để lại một cái mặt nạ trong hoàng cung sao?” Công Tôn nói. “Mặc dù là cố ý để bên gối của Tiên hoàng, nhưng quả thật đúng là mặt nạ năm đó. Trước ta đã từng nghiên cứu qua, trong cái mặt nạ đó có mùi thảo dược nhàn nhạt, từng được ngâm qua thuốc. Hơn nữa, ta còn ngửi thấy mùi cỏ thất tâm phong.”
“Cỏ thất tâm sao?” Mọi người tò mò, nghe tên cũng biết là loại thuốc chẳng tốt đẹp gì rồi.
“Loại có này có thể khiến người ta trở nên hung tàn, dù không thể gia tăng nội lực nhưng chắc chắn có thể khiến binh lính tăng cường sức chiến đấu.” Công Tôn vừa nói vừa lắc đầu. “Nhưng mà, loại hưng phấn này chẳng khác nào bị điên cả, sẽ không thể phân biệt mọi người! Nói cách khác, khi bị mù quáng có thể giết cả người mình!”
Triệu Phổ nghe xong gật đầu. “Thì ra như vậy…”
Bạch Ngọc Đường hơi nghi ngờ. “Mạch Lặc có mười vạn binh lính như vậy, nếu muốn đánh đến hoàng thành thì có vẻ thực lực còn rất xa. Nếu để bọn chúng mù quáng giết nhau ở đây thì mười vạn người này nhất định sẽ bị tổn thất, chỉ còn lại chút binh tàn thì sao có thể đánh đến phủ Khai Phong được.”
Triệu Phổ gật đầu. “Cho nên… nhất định là phải dùng mặt nạ khác nhau.”
Mọi người sửng sốt.
Triển Chiêu hỏi. “Ý của ngươi là, có thể hắn sẽ để cho người của bát tộc đeo mặt nạ có độc còn binh mã của hắn thì đeo loại không có độc sao?”
Triệu Phổ gật đầu. “Đám quân binh của hắn sẽ ẩn nấp phía sau, mà những kẻ đi lên chịu chết chắc chắn là người của bát tộc, đeo mặt nạ chẳng qua chỉ là cách lòe người mà thôi, đúng lúc lợi dụng ý muốn bắt sống người của ta để tương kế tựu kế, đục nước béo cò.”
“Dù cỏ thất tâm có làm tăng sức chiến đấu…” Bạch Ngọc Đường cau mày, “nhưng sao hắn lại có thể tự tin rằng đám người ít ỏi này có thể đánh thắng được nhân mã của ngươi chứ?”
Triệu Phổ cũng đồng ý. “Đúng vậy… tiểu tử này nhất định có tính toán khác.”
“Trước tiên chưa nói đến chuyện đó vội.” Ân Hậu nhắc nhở mọi người. “Các ngươi đã thức cả đêm rồi, chẳng lẽ định thức đến tận khi khai chiến luôn à? Nhân lúc chưa phải ra trận nhanh chóng ngủ đi, không mệt hả?”
Triệu Phổ cũng cảm thấy hơi mệt một chút, sau khi sai người đi chuẩn bị mọi thứ thì bảo mọi người thay nhau nghỉ ngơi.
Bạch Ngọc Đường đi tắm trước, Triển Chiêu trở lại quân trướng nằm nghỉ trên giường, nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử đang ngồi ở mép giường mà ngẩn người.
Đáng lẽ Tiểu Tứ Tử đã được Công Tôn mang đi ngủ rồi, nhưng Triển Chiêu lại “mượn” tới.
Triển Chiêu tựa vào gối đầu, Tiểu Tứ Tử ngồi bên cạnh y ngáp, nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu. “Miêu Miêu muốn hỏi gì ạ?”
Triển Chiêu chọc bé. “Cháu giúp thúc nghĩ chút đi, mặt nạ quỷ đó có liên quan gì đến Bạch Ngọc Đường.”
Tiểu Tứ Tử gãi đầu. “Mặt nạ và Bạch Bạch thì có liên quan gì ạ?”
Triển Chiêu nhìn bên ngoài một chút, xác định Bạch Ngọc Đường chưa về mới nói nhỏ cho Tiểu Tứ Tử nghe. “Mấy ngày liền thúc đều nằm mơ thấy Bạch Ngọc Đường đeo mặt nạ kia!”
Triển Chiêu làm cho Tiểu Tứ Tử cũng sợ hãi, Tiểu Tứ Tử ôm mặt. “Mấy ngày liền đều mơ thấy ạ? Tại sao chứ?”
Triển Chiêu nhìn trời. “Cho nên mới nhờ cháu nghĩ xem a.”
Tiểu Tứ Tử nhíu chặt mày, khổ sở nghĩ mãi mà vẫn không thấy được cái gì.
Triển Chiêu càng gấp gáp hơn.
Tiểu Tứ Tử hỏi hắn. “Miêu Miêu, liệu có phải ban ngày thúc hay nhớ đến Bạch Bạch, sau đó lại nghĩ đến mặt nạ nên đêm mới mơ thấy Bạch Bạch và mặt nạ ở một chỗ không? Cháu cũng vậy nha, ban ngày thường nghĩ đến chuyện ăn cơm rang trứng với Tiểu Lương Tử, kết quả là tối cũng mơ thấy cùng Tiểu Lương Tử ăn cơm rang trứng nha.”
Khóe miệng Triển Chiêu cũng méo xẹo, đưa tay nhéo má bé. “Vậy trong giấc mơ của cháu, lúc Tiểu Lương Tử ăn cơm rang trứng có sát khí đằng đằng như một người xa lạ không?”
Tiểu Tứ Tử giật mình. “Đương nhiên là không rồi, nếu khắp ngươi đều tòa ra sát khí như một kẻ xa lạ thì không phải là Tiểu Lương Tử rồi…”
Tiểu Tứ Tử nhìn Triển Chiêu vừa mới đột nhiên ngồi nghiêm túc lại, đang sờ cằm.
Triển Chiêu lầm bầm. “Đúng thế… nếu như vẻ mặt nghiêm túc, xa lạ, toàn thân lại tỏa sát khí thì không phải là Bạch Ngọc Đường rồi! Ngọc Đường của ta sao có thể có loại khí tức cổ quái như vậy được!”
Tiểu Tứ Tử trừng mắt nhìn. “Vậy thúc còn nói đó là Bạch Bạch sao?”
“Ta làm sao?”
Hai người đang thảo luận thì Bạch Ngọc Đường đã đi từ ngoài cửa vào rồi, khoác cái áo choàng, nhìn qua cũng biết là vừa tắm xong.
Tiểu Tứ Tử quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu cũng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường một lúc rồi đột nhiên ngoắc tay gọi hắn.
Bạch Ngọc Đường không hiểu, đi đến. “Sao vậy?”
Triển Chiêu ngoắc tay, ý bảo hắn mau cúi đầu
Bạch Ngọc Đường hơi nghi ngờ nhưng vẫn khom lưng cúi đầu xuống, nhìn xem Triển Chiêu muốn làm gì.
Triển Chiêu liếc cái cổ lộ ra bên ngoài lý y rộng thùng thình của Bạch Ngọc Đường, nheo mắt lại.
Tiểu Tứ Tử cởi áo khoác chuẩn bị đi ngủ, lại thấy Triển Chiêu đột nhiên kéo Bạch Ngọc Đường một cái, sau đó há miệng, ở trên cổ Bạch Ngọc Đường “ngoạm” một miếng.
Tiểu Tứ Tử nghe thấy Bạch Ngọc Đường kêu “ái” một tiếng, tay sờ cổ ngẩng đầu lên nhìn Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường cầm chiếc gương trên bàn lên soi thử. Được chứ, Triển Chiêu lần này không chỉ cắn bình thường mà còn dùng cả nội lực, dấu răng cũng tím bầm cả lên!
Bạch Ngọc Đường đưa tay đưa tay cốc lên trán Triển Chiêu đang trở mình chui vào chăn ngủ. Triển Chiêu bật dậy, vuốt trán nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia không nói gì, chỉ dấu răng trên cổ, ý hỏi – Sao lại cắn ta?
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái. “Làm ký hiệu.”
Bạch Ngọc Đường không hiểu. “Cái gì?”
Triển Chiêu lại quan sát dấu răng kia. “Đột nhiên muốn ăn thịt nên…”
Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi, cảm giác mình cứ ở cùng phòng với Triển Chiêu thế này rất nguy hiểm! Mèo đói bụng ngay cả người cũng cắn luôn à?
Tiểu Tứ Tử cũng cảm thấy ngủ bên cạnh Triển Chiêu có chút nguy hiểm, nhanh chóng đưa tay muốn Bạch Ngọc Đường ôm đi.
Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ Tử sang giường mình, nằm xuống xoa cổ.
Tiểu Tứ Tử xem qua vết thương của Bạch Ngọc Đường, an ủi hắn. “Không bị chảy máu nên sẽ không có sẹo, nhưng mà dấu răng này sẽ lâu hết lắm.”
Bạch Ngọc Đường bất lực, lần này Triển Chiêu cắn thật mạnh, dấu răng này có khi cả tháng cũng không hết… Hơn nữa, vị trí cắn rất lộ liễu, không đeo khăn thì không thể nào che giấu được.
Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn vết răng Triển Chiêu tạo ra, răng Miêu Miêu thật đều, đẹp và sắc nữa, vết răng này rất tròn lại ngay ngắn nữa!
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu rất hài lòng đắp chăn ngủ ở đối diện, trong lòng nghi ngờ – Mèo nói làm ký hiệu cho mình… Sao lại phải làm ký hiệu?
Còn đang suy nghĩ thì thấy Triển Chiêu vốn đang nhắm mắt lại nhìn mình với vẻ sâu xa.
Bạch Ngọc Đường nhìn thẳng vào mắt y.
Triển Chiêu đột nhiên nói nhỏ. “Mấy ngày nay ta sẽ dựa vào dấu răng này để nhận ra ngươi, nếu như nó mờ, nhớ tìm ta cắn lại!”
Bạch Ngọc Đường há miệng, chưa kịp trả lời thì Triển Chiêu đã an tâm nghiêng người ngủ rồi.
Bạch Ngọc Đường im lặng một lúc, nhìn Tiểu Tứ Tử chui vào chăn của mình.
Tiểu Tứ Tử vỗ gối đầu, nhích dần về phía Bạch Ngọc Đường, đắp kín chăn cho mình và hắn rồi chọn một góc độ thật thoải mái, ôm cánh tay hắn ngủ.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt mất một lúc lâu, cuối cùng thở dài. Hắn cũng không quản nhiều làm gì, nuôi Mèo khó tránh khỏi có ngày bị Mèo cắn, bỏ đi, ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]