Ngay đêm đó, một chiếc thuyền nhỏ rời khỏi quân doanh của Triệu Phổ. Trên thuyền, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường mang theo Thiên Tôn, Ân Hậu và Yêu Yêu lặng lẽ quay lại đảo Ác Hồ.
Thực ra Triệu Phổ chỉ nhờ Triển Chiêu và Ân Hậu mang Yêu Yêu đi cùng mà thôi, nhưng Ân Hậu và Thiên Tôn lại cực kỳ rảnh rỗi, nhất định đòi đi theo hai đứa nhỏ. Hơn nữa, Thiên Tôn còn đưa ra lý do cực kỳ chính đáng, nói là sợ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi một mình với nhau như vậy có khi sẽ ảnh hưởng chính sự. Ân Hậu còn bày tỏ rõ ràng, hoang sơn dã lĩnh cô nam quả nam, có thêm hai người lớn đi theo sẽ tốt hơn…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ủ rũ nhìn hai lão đầu hí hửng ôm rượu xuống thuyền, may mà ban nãy chạy mau, nếu không thì cả Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử cũng theo rồi.
Đảo Ác Hồ về đêm quả thực rất đáng sợ, nhất là tiếng sóng biển bỗ vào bờ kết hợp với ánh trăng chiếu xuống mảnh đất đầy những mộ phần, quả thực vô cùng kinh hãi.
Triển Chiêu xuống thuyền, cảm thấy từng trận gió lạnh thổi tới sởn cả da gà, bèn hỏi Bạch Ngọc Đường. “Triệu Phổ có vẻ không đáng tin lắm? Cứ chờ ở đây sẽ có người tới thật sao?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai, xung quanh khí lạnh âm u, trước mắt vẫn chưa có dấu hiệu con người.
Thiên Tôn đã tới đây một lần rồi nhưng Ân Hậu thì mới tới lần đầu, cảm thấy rất mới mẻ.
Lúc này, Triển Chiêu đột nhiên nghĩ tới, chọc Ân Hậu. “Biện Thông Thiên chết trong sơn cốc rồi ạ, Thiên Tôn đã ghim hắn thành thịt nát.”
Ân Hậu ngây người, vẻ mặt phức tạp nhìn Thiên Tôn. Thiên Tôn ngẩng mặt, tận lực nhìn sao trời.
Ân Hậu chẳng còn gì để nói. “Ngươi cũng rảnh rỗi thật.”
Thiên Tôn quạt gió, nhìn bốn xung quanh. “Ai da, gió biển lớn quá!”
Ân Hậu lắc đầu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau – Cảm giác lúng túng này thật vi diệu.
Bốn người dẫn theo Yêu Yêu đang ngáp ngủ đi vào sơn cốc.
Sơn cốc này ban đêm càng đáng sợ hơn, vì có quá nhiều người chết nên khí hậu ban đêm khá ẩm ướt, buổi tối còn có ma trơi lởn vởn khắp nơi, cực kỳ kinh khủng.
“Đất nơi này không tệ.” Ân Hậu chắp tay đi thăm thú khắp nơi.
Bốn người cùng một con rồng đến gần sơn cốc. Lúc này đám dơi trước đó đã chết cả rồi nên cửa sơn động vô cùng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng sóng biển rì rào.
Bọn Triển Chiêu đến gần bãi biển bên trong, chọn mấy khối đá ngầm ngồi xuống, không đốt lửa, lẳng lặng chờ.
Yêu Yêu ngoan ngoãn nằm bên cạnh Bạch Ngọc Đường, nước biển dâng lên bãi, cách mũi Yêu Yêu có một quãng ngắn. Yêu Yêu mở to đôi mắt nhìn mấy chú cá nhỏ theo nước biển vào bờ, bơi qua bơi lại.
Thiên Tôn đứng trên một tảng đá ngầm, ngẩng mặt nhìn qua khe đá trên sơn cố, ngắm sao trời.
Ân Hậu tựa vào một cột đá cạnh sơn động, nhìn về mặt biển tối đen như mực xa xa.
Bốn người đều im lặng, chờ như vậy một lúc lâu thì đột nhiên Yêu Yêu ngẩng mặt, nhìn về phía xa.
Thiên Tôn cũng cúi đầu, nhìn về phía đường chân trời đen nhanh trên mặt biển xa xa. Ân Hậu lại đột nhiên mở miệng. “Tiểu tử Triệu Phổ kia, ở phương diện nào đó đúng là đoán việc như thần.”
Lúc này Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đã nhìn thấy. Trên mặt biển đã xuất hiện điểm sáng, điểm sáng càng đến gần, mọi người cũng đã nhận ra… là một chiếc thuyền lớn đang dùng tốc độ cực nhanh hướng về phía đảo Ác Hồ.
Bạch Ngọc Đường vừa nhìn chiếc thuyền kia đã nhận ra ngay, nhướn mày với Triển Chiêu. Triển Chiêu cũng gật đầu, chính là chiếc thuyền trong đội thuyền đánh lén phủ Sở Châu trước đây.
“Nhưng giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, bọn chúng đến hoang đảo làm gì?” Thiên Tôn không hiểu hỏi.
Ân Hậu nhẹ nhàng sờ cằm. “Ban chiều Triệu Phổ cho người loan tin, làm như mình thực sự mang theo thiên binh vạn mã vậy, hơn nữa, bọn chúng còn biết bát tử đã phản bội nên cảm thấy chiến lực của mình vẫn chưa đủ.”
“Nhưng trên đảo này thì có gì để tăng cường chiến lực chứ…” Triển Chiêu vừa nói vừa sờ cằm. “Chẳng lẽ là đám dơi kia?”
“Nếu tìm đám dơi kia thì nên nói là tìm Biện Thông Thiên giúp đỡ một tay đi?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ. “Nhưng dù có đám dơi kia cũng không thể đối phó được với thiên quân vạn mã của Triệu Phổ đâu.”
“Chẳng lẽ là tới tìm long cốt?” Ân Hậu suy nghĩ. “Hoặc là đến hủy diệt long cốt? Như vậy có phải đã chậm chân rồi không?”
“Tóm lại là rất kỳ quái.” Triển Chiêu nhảu môi với mọi người…
Thấy thuyền sắp cập bên rồi, bốn người bèn kéo Yêu Yêu trốn vào sơn động.
Chỉ lát sau, quả nhiên thuyền đã vào bờ. Từ trên thuyền có mấy người đi xuống. Hai người đi phía trước vóc dáng trung bình nhưng mấy người phía sau lại có thể hình rất cao lớn. Nhìn thể trạng này, bọn họ nhớ đến Vũ Túc trong bát tử kia.
Sau khi mấy người này xuống thuyền liền đi xuyên qua sơn động, vào thẳng trung tâm sơn cốc.
Bọn Triển Chiêu lặng lẽ theo sau. Thấy đám người đó đến nơi vốn đặt long cốt trước kia, bắt đầu bới lá rụng lên thì đều khó hiểu – Chẳng lẽ tới tìm đồ gì đó sao?
Sau khi mấy người to con kia kéo mỏ neo thuyền thì bắt đầu đào đất. Triển Chiêu sờ cằm nhìn Bạch Ngọc Đường – Đào đất làm gì?
Bạch Ngọc Đường nhún vai – Chắc còn bảo tàng gì đó?
Đám người đó đào rất lâu thì đột nhiên một tiếng “keng” vang lên, hình như chạm phải vật cứng gì đó.
Triển Chiêu cố hết sức rướn cổ lên nhìn.
Thấy hai tên to con kéo từ lòng đất ra một thứ gì đó như làm từ sắt, trông có vẻ giống cung nỏ. Bạch Ngọc Đường thì nhướn mày, nhẹ nhàng vỗ Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng nghĩ ra rồi, thứ đồ bằng sắt này nhìn rất quen vì Triệu Phổ cũng đang cho người chế tạo mà, đây chính là vũ khí dùng trên thuyền, có cả loại cung tên có thể cùng lúc bắn ra mấy trăm tên nữa.
Lúc này mọi người đã hiểu ra, Hình Thiên Hào không chỉ có kích cỡ lớn mà nó còn là chiến thuyền! Trên chiến thuyền thì đương nhiên phải có vũ khí. Khi mang Hình Thiên Hào tới đấy, ngoài việc dỡ ván thuyền ra làm nhà thì hẳn là đám tử tù kia cũng giấu cả vũ khí đi rồi. Đống vũ khí này vẫn luôn được chôn dưới phần long cốt của Hình Thiên Hào, đúng là họ chưa hề nghĩ tới.
Triển Chiêu hỏi nhỏ Bạch Ngọc Đường. “Ngươi đoán tổng cộng có bao nhiêu vũ khí?”
Bạch Ngọc Đường cười. “Không có những thứ này thì Hình Thiên Hào cũng không thể là Hình Thiên Hào được.”
Mọi người gật đầu, không hổ là Nguyên soái, khi chẳng ai nghĩ đến chuyện này thì Triệu Phổ lại nghĩ ra.
Thấy đám người kia càng đào càng nhiều, cuối cùng còn thấy một người áo đen kêu lên. “Thấy rồi!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, ngoài vũ khí còn có gì nữa à?
Lúc này, cả bốn tên to con đều kéo từ trong hố ra một thứ hình hộp, nhìn có vẻ rất nặng, bằng sắt… phía trên đầy lỗ rỗng.
Triển Chiêu khẽ cau mày. Trong Ma cung của y có rất nhiều bậc thầy vũ khí, Triển Chiêu nhìn qua cũng nhận ra thứ đó là những lỗ châu mai dùng để bắn tên, có bao nhiêu lỗ là có thể bắn được bấy nhiêu mũi tên.
Mà đám to con kia còn kéo ra đến mười mấy thứ vũ khí hình vuông bằng sắt như vậy nữa.
Đám Triển Chiêu đều lau mồ hôi, mấy thứ này mà bị chúng mang đi, lúc hải chiến mang ra dùng thì nhất định quân của Triệu Phổ sẽ bị tổn thất nặng nề. Hơn nữa, loại mai tiễn bắn rải rác kiểu này còn khó đối phó hơn cả thuốc nổ nữa.
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bắt đầu khó nghĩ, nên hạ thủ thế nào đây?
Nếu như để chúng mang đồ về thì phiền phức lớn! Nhưng nếu không để chúng đi thì theo dõi kiểu gì? Chẳng lẽ bắt về ép hỏi chỗ của thủy quân sao? Mà nói đi thì cũng phải nói lại, mỗi lần Triệu Phổ nhờ bọn họ làm đều là những việc không tưởng. Chẳng biết hắn ta thực sự không biết hay là mặc kệ bọn họ luôn mèo mù vớ được chuột chết, để họ phải tùy cơ ứng biến nữa đây. Mà… nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy khả năng sau có vẻ đúng hơn.
Còn đang suy nghĩ thì hai người lại cảm thấy Ân Hậu vỗ nhẹ một cái.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay đầu lại.
Ân Hậu nói. “Bảo bốn tên to con kia khiêng đồ lên thuyền của chúng ta, đưa về phủ Sở Châu. Sau đó hai ngươi mang theo Yêu Yêu lên chiếc thuyền kia, đi theo hai tên áo đen đó. Khi các ngươi biết rõ vị trí của thủy quân rồi thì cưỡi Yêu Yêu quay về, hai người áo đen kia ở lại quân doanh của bọn chúng làm nội ứng.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu. “Biện pháp rất là tốt, nhưng đối phương sẽ nghe lời ạ?”
Bạch Ngọc Đường vừa nói xong thì Thiên Tôn nhìn Ân Hậu một cái.
Ân Hậu nhướn mày.
Thiên Tôn nhìn trời, ý bảo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mau che tai lại, còn nhắc. “Nhắm cả mắt lại, vận nội lực bảo vệ ngũ giác. Ta mà là các ngươi thì sẽ nhất định không nghe, không nhìn.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu gật đầu, ý bảo hắn mau làm theo.
Bạch Ngọc Đường dù rất nghi ngờ nhưng cũng bịt tai lại, còn quay ra nhìn nhĩ lão một cái. Vừa nhìn thì thấy Thiên Tôn tựa vào sau một núi đá nhìn Ân Hậu lướt qua trước mắt vừa cười nhạo ngài. “Đã lâu rồi ngươi chưa có dùng chiêu này, có được không đấy?”
Ân Hậu nhếch khóe miệng như cười nhạo, liếc mắt nhìn Thiên Tôn một cái… Mà cái nhìn kia, Bạch Ngọc Đường lại đúng lúc thấy được, sửng sốt – Hình như đôi con ngươi của Ân Hậu có hiện ra một vòng sáng màu đỏ…
Bạch Ngọc Đường cau mày, mình nhìn nhầm rồi sao? Lúc Ân Hậu đi ra, trong mắt lại có ánh sáng đỏ lưu chuyển… Loại ánh sáng này như giữa đêm khuya đột nhiên vọt ra một con mãnh thú. Đôi mắt của mãnh thú biến thành màu xanh sáng chói, nhưng chỉ trong nháy mắt, màu sáng đó đã biến mất rồi.
Mà lúc này, Ân Hậu chợt lóe lên… biến thành một bóng ma quỷ mị xuất hiện trong sơn cốc… cặp mắt sáng đỏ chẳng khác nào ma vật giữa đêm, một đôi mắt quỷ…
Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một cái, lúc này Triển Chiêu cũng đang nhìn hắn.
Thấy Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, Triển Chiêu hơi giật khẩu hình. Theo khẩu hình của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đọc được ba chữ – Ma Vương Khoái.
Ngay khi Bạch Ngọc Đường còn đang kinh ngạc thì lại thấy Thiên Tôn đột nhiên nhào tới… vẻ mặt tươi cười của ngài trông rất vui vẻ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy cùng lúc Thiên Tôn nhào đến phía mình, từ sau lưng ngài ập đến một luồng nội lực phủ thành một làn sương trắng, nhanh chóng ngưng kết thành băng.
Chỉ trong nháy mắt, một luồng nội lực mạnh mẽ vô cùng bao lây lấy hai người. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúc này hoàn toàn không nghe được thanh âm gì từ bên ngoài, cũng không thấy được bất cứ thứ gì từ bên ngoài, chỉ nghe được giọng Thiên Tôn nói lúc nhào đến. “Lão Qủy tới thật rồi!”
Khi Thiên Tôn vừa nhào đến, mặt đất chấn động…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa thấy một vào đỏ lóe lên bên ngoài, lỗ tai hai người “oành” một tiếng, đầu óc trống rỗng.
Sau đó những tiếng “rắc rắc” vang lên, lớp băng sau lưng Thiên Tôn vỗ ra.
Thiên Tôn ngoáy tai, vỗ đầu. “Có bệnh à… chẳng may làm mấy đứa nhỏ bị chấn động ngu mất thì làm sao bây giờ!”
Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn duy trì tư thế ngồi phệt xuống đất sau khi bị Thiên Tôn nhào đến ban nãy. Chỉ trong nháy mắt ấy, hai người cảm thấy đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ được gì, còn phảng phất như thấy mình không hề tồn tại vậy, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng giậm chân hùng hổ của Thiên Tôn mới hồi phục tinh thần.
Hai người nhìn nhau một cái, phản ứng đầu tiên là há miệng thở dốc.
Triển Chiêu vỗ mạnh đầu, mất một lúc lâu mấy tiếng ông ông mới hết, cuối cùng có thể nghe được thanh âm của gió biển bên ngoài.
Bạch Ngọc Đường xoa huyệt thái dương, nói. “Thì ra thật sự có Ma Vương Khoái, ta còn tưởng đó chỉ là truyền thuyết thôi chứ.”
Triển Chiêu nói. “Ta cũng chỉ nghe nói mà thôi, đây là lần đầu thấy đấy.”
Đến tận bây giờ Bạch Ngọc Đường vẫn còn cảm thấy nội lực trong ngực mình bị ngưng trệ, luồng nội lực ban nãy quá mạnh, may mà có Thiên Tôn chắn cho họ nếu không thì tối nay nhất định sẽ bị hôn mê.
Lúc này, trên bầu trời lại vang đến tiếng Yêu Yêu kêu to.
“Nguy rồi!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng kêu lên, quên mất Yêu Yêu ở phía trên.
Hai người vừa ngẩng đầu thì thấy Yêu Yêu lộn nhào ngã xuống, hai người cùng phi thân lên đón, Thiên Tôn cũng bay lên đón cùng… Ba người ôm Yêu Yêu ngã nhào xuống đất. May mà ở đây toàn lá rụng nên không ai bị thương.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội vàng đến xem tình trạng của Yêu Yêu, thấy Yêu Yêu đang nghiêng đầu, trắng mắt, nhìn có vẻ rất ngu.
Thiên Tôn dở khóc dở cười, đi đến vỗ đầu nó.
Yêu Yêu đột nhiên ngẩng đầu lên, hình như vẫn còn choáng váng nhưng đã đứng lên được, quay vòng vòng tại chỗ y như con vịt cạn, vừa lắc đầu vừa quay khiến cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không nhịn được cười.
Quay mất mấy vòng, cuối cùng thì Yêu Yêu cũng giương cánh ra, đứng lại lắc đầu, trở về bình thường.
Thiên Tôn nhìn trời. “May mà ban nãy nó bay cao.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô thức nhìn trời. Ban nãy vì sợ lộ nên bọn họ bảo Yêu Yêu bay đến chỗ cao nhất trốn, ai ngờ như vậy vẫn bị ảnh hưởng… vậy thì những con chim bay ngang qua khác…
Hai người vừa nghĩ đến đây đã thấy từ bầu trời rớt xuống mấy vệt đen.
Mọi người vừa lóe sang tránh đã thấy trên mặt đất có mấy con chim rớt xuống. Con nào con nấy đều trắng mắt hôn mê. Thiên Tôn lắc đầu. “Ai, vô vọng tai ương!”
Triển Chiêu sờ cằm. “Xem ra Cửu Nương không có lừa ta, Ma Vương Khoái năm đó là thật.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu. “Ta cũng nghe nói năm đó triều đình phái binh đi thanh trừ Ma cung một lần. Ma cung bị mấy vạn quân triều đình bao vây, Ân Hậu lại chỉ cần đi ra dùng Ma Vương Khoái một lần thì đám quân binh kia đều biến thành “quỷ” trong nháy mắt. Triều đình chẳng còn cách nào khác là lui binh, hơn nữa còn đồng ý sau này không đến quấy rầy Ma cung nữa Ân Hậu mới giúp đám binh sĩ kia trở về nguyên trạng. Nhưng mà… tất cả những người đến Ma cung năm đó đều không biết vị trí của Ma cung, trong vòng mấy dặm quanh đó, cũng không có ai nhớ ngày đó đã xảy ra chuyện gì.”
Triển Chiêu sờ cằm gật đầu. “Chuyện đó xảy ra vào thời kỳ đầu thành lập Ma cung, Cửu Nương đã kể cho ta nghe, ta còn tưởng là nói quá chứ.”
Thiên Tôn ở bên cạnh khoanh tay, bĩu môi. “Các ngươi thật sự tưởng hắn bị gọi là Ma đầu vì ngoại hình hung ác à?”
Triển Chiêu hí mắt. “Ngoại công con không có hung ác, rất đẹp trai.”
Thiên Tôn nhìn trời. “Còn phải xem so với ai, cũng thường mà thôi.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng nhướng mi, ý bảo – Người ta chẳng qua thuộc loại hình khác với người mà thôi, cũng không hề kém người chút nào.
Thiên Tôn híp mắt lườm hai đứa nhỏ.
“Nguyên lý của Ma Vương Khoái là gì vậy ạ?” Bạch Ngọc Đường tò mò, tại sao trong nháy mắt có thể thả ra nội lực mạnh đến vậy? Trước đây đã từng thấy chiêu Tứ Phương Sở Ca của mẫu thân Triển Chiêu rồi, Bạch Ngọc Đường hắn cứ cảm thấy khả năng khống chế nội lực của người họ Ân thật đáng sợ. Mà nội lực của Ân Hậu tuyệt đối là loại có lực sát thương và phá hoại lớn nhất, có thể cùng lúc thả ra nội lực cường đại. Nhưng mà, dù hắn đã thấy tất cả các chiêu thức nội lực cường đại thì cũng chưa từng thấy được loại cường đại nào có thể đạt đến trình độ khiến người ta không hiểu nổi như thế này.
Thiên Tôn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn đang khó hiểu, nói. “Chiêu này còn có một cái tên khác nữa.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn chậm rãi nói. “Là Yêu Vương Khoái.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt. “Là võ công của Yêu Vương ạ?”
“Yêu Vương dạy chúng ta rất nhiều võ công, nhưng có hai chiêu khá đặc biệt, chúng ta chỉ có thể học được một trong hai chiêu đó mà thôi, một chiêu khác dù học thế nào cũng không được.” Thiên Tôn nói. “Lão Qủy Ân Hậu học được Ma Vương Khoái, chiêu này ta không cách nào học được.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhìn Thiên Tôn. “Vậy người học được chiêu gì ạ?”
Thiên Tôn nhìn hai người, khẽ mỉm cười, nháy mắt. “Chiêu đó của ta, lão quỷ Ân Hậu không thể học được.”
Nói xong bèn chỉ ra bên ngoài. “Đi xem đi, xem người trúng phải Ma Vương Khoái sẽ thành ra thế nào.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhìn nhau, đi ra ngoài. Lúc đi qua núi đá, thấy Ân Hậu đứng ở phía trước, trước mắt là mấy người áo đen cùng mấy tên to con.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn vào mắt những người đó, đã hiểu được thế nào là biến người ta thành “quỷ” rồi.
Lúc này, những người kia đứng ngây ngốc tại chỗ, vẻ mặt cứng ngắc, đôi mắt biến thành màu đỏ còn mang theo cả ánh xanh âm u, thực sự chẳng khác nào “quỷ” cả.
Ân Hậu phẩy tay với mấy tên to con. “Mang đồ lên chiếc thuyền kia.”
Mấy tên to con ngoan ngoãn khiêng đồ đến thuyền của bọn Triển Chiêu đang đỗ ở bãi biễn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau – Bị khống chế rồi!
Còn hai tên áo đen khác, dưới sự chỉ huy của Ân Hậu, mang theo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trở về.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang Yêu Yê lên thuyền, bắt đầu đến doanh trại thủy quân của địch.
Tình huống này vô cùng quỷ dị.
Hai người áo đen kia tuy rằng ánh mắt đã không còn màu đỏ nữa nhưng vẫn rất nghe lời, dẫn hai người đi.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu. “Tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu?”
Triển Chiêu lắc đầu, ý bảo y cũng không rõ lắm, nhưng mà ngoại công không đi theo chắc là không có vấn đề gì đâu.
“Thật sự có thể ở lại làm nội ứng sao?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy nhìn qua thì không thể nhận ra hai người này đã trúng chiêu.
Triển Chiêu cũng gật đầu. “Ngoại công không dạy ta, nhưng mà loại võ công này đúng là khá đáng sợ.”
“Võ công mà Yêu Vương truyền lại, chắc là hai người đó cũng không có ý định truyền xuống.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ. “Ít nhất ngươi còn biết Ma Vương Khoái, ta còn chẳng biết sư phụ ta học được thứ gì nữa.”
Triển Chiêu liếc hắn một cái, đưa tay xoa lưng hắn, an ủi.
Thuyền đi khoảng nửa canh giờ, vòng qua mấy hòn đảo nhỏ thì trước mắt xuất hiện một luồng sáng lớn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn về phía xa, thấy phía sau hòn đảo, ở một nơi rất bí mật xuất hiện một thủy trại lớn, bên trong có rất nhiều chiến thuyền.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hơi kích động – Tìm được rồi!
Lúc này, từ thủy trại thấy có thuyền mình quay về bèn chiếu ánh sáng lên.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, lúc này không thể đánh cỏ động rắn được… Hai người bèn chèo lên lưng Yêu Yêu.
Yêu Yêu giương cánh bay khỏi đuôi thuyền, dán sát mặt nước bay về phía xa.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều quay đầu lại, chỉ thấy chiếc thuyền kia nhanh chóng đi về phía thủy trại.
“Vậy mà cũng không bị lộ sao?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường. “Thiếu mất mấy người, còn không lấy được vũ khí nữa.”
“Ta không lo lắng chuyện đó.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu.
Triển Chiêu nhìn hắn. “Vậy ngươi lo lắng cái gì?”
Bạch Ngọc Đường chỉ Yêu Yêu đang bay sát mặt nước và bóng tối mịt mù không phân rõ phương hướng xa xa. “Không biết Yêu Yêu có nhớ được đường về hay không.”
Bạch Ngọc Đường vừa mới dứt lời thì Yêu Yêu bèn giương cánh, bay lên cao.
Rất nhanh sau đó, khi nó bay lên giữa không trung, cảnh thủy trại phủ Sở Châu xa xa hiện lên trước mắt hai người, bọn họ còn nhìn thấy cả chiếc thuyền của Ân Hậu ở gần đảo Ác Hồ nữa.
Hai người thở phào nhẹ nhõm… nhưng vừa quay đầu lại, không thấy thủy trại kia đâu nữa.
“Mấy hòn đảo kia có chút kỳ quặc.” Triển Chiêu vừa nói vừa hí mắt dán tới hỏi Bạch Ngọc Đường. “Đã nhớ bố cục mấy hòn đảo đó chưa?”
Bạch Ngọc Đường cười, chỉ đầu mình, ý bảo – Nhớ!
Triển Chiêu cũng híp mắt gật đầu. “Nhiệm vụ hoàn thành rồi, còn lại giao cho Triệu Phổ đi.”
Bạch Ngọc Đường khoanh tay cau mày, gật đầu một cái, hình như vẫn còn tâm sự.
Triển Chiêu nhanh chóng hỏi. “Sao thế? Không nhớ rõ gì à?”
Bạch Ngọc Đường lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không phải, ta khá để ý chuyện khác.”
“Chuyện gì vậy?” Triển Chiêu hỏi.
“Ngươi không tò mò à?” Bạch Ngọc Đường quay đầu hỏi Triển Chiêu. “ Ngoại công ngươi học được Ma Vương Khoái, vậy sư phụ ta học được cái gì?”
Triển Chiêu nhìn gò má Bạch Ngọc Đường, trong đầu cũng nghĩ đến chuyện khác. “Ừ, chuyện khác…”
Bạch Ngọc Đường đã nhận ra Triển Chiêu có tâm sự, nhìn y – Sao thế?
Triển Chiêu nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường mà thất thần. Đúng thế, có một chuyện đến tận bây giờ y vẫn chưa có chút đầu mối nào! Không phải là chuyện Thiên Tôn học được cái gì mà ngoại công y không học được mà là giấc mơ trước kia y gặp đi gặp lại, là giấc mơ Bạch Ngọc Đường đeo mặt nạ quỷ kia.
Triển Chiêu lại nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường mà ngẩn người. Nếu như chỉ còn lại trận chiến cuối cùng, hơn nữa bây giờ còn có thiên thời địa lợi nhân hòa, vậy giấc mộng xui xẻo đó, phải giải thích thế nào đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]