[Đảo Ác Hồ]
Triển Chiêu cũng không biết người trước mắt này là ai, nhưng mà tình cờ gặp mặt đã nói người ta lùn thì đúng là hơi thất đức. Hơn nữa, đối phương có vẻ rất không thích nói thế, cho nên, y bèn cười ruồi, vừa kéo Thiên Tôn vừa đổi chủ đề, hỏi người nọ: “Ngươi tìm người sao?”
Người áo đen cũng nhớ ra chính sự phải làm, đưa bức chân dung cho Triển Chiêu xem, hỏi: “Có gặp chưa vậy?”
Thiên Tôn cũng xán tới ghé mắt xem, nói: “Vẽ quá tệ.”
Khóe miệng người áo đen co giật. Hắn liếc Thiên Tôn một cái, sau đó lại bỗng nhìn ngài chằm chằm, cuối cùng mở miệng hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi vậy?”
Triển Chiêu hơi sửng sốt.
Thiên Tôn cũng sờ cằm, hình như cũng hơi bất ngờ, nên chỉ nhẹ nhàng “nga” một tiếng.
Người áo đen nheo mắt lại quan sát Thiên Tôn một lượt.
Triển Chiêu hỏi thăm: “Các hạ xưng hô thế nào?”
Người áo đen kia ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu một chút, cuối cùng thấy được Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu, nhướng mày một cái: “À… Thì ra là Nam Hiệp Khách.”
Triển Chiêu khẽ mỉm cười, giờ đây có nhiều người gọi y là Triển đại nhân hơn, người mở miệng đã gọi y là Nam Hiệp Khách cũng không nhiều lắm. Nhưng mà, Triển Chiêu thực sự rất thích cách xưng hô này, có một loại cảm giác giang hồ thân thiết từng có đã từ lâu.
Nhưng mà, phương pháp nhận biết người giang hồ tốt nhất chính là thông qua võ công và binh khí. Người thấp bé này có căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3056336/quyen-16-chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.