Công Tôn nói cho mọi người biết về “Trú hồn trận” mà trước giờ họ chưa từng nghe qua.
“Chuyện là thế này.” Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử đang xoay ngang ngó dọc ngồi yên ổn lại trên đùi mình, vừa xoa tay bé vừa nhớ lại: “Ta nhớ rõ khi ta khoảng mười mấy tuổi, một lần khi đi khám bệnh tại gia về liền nhặt được một lão đầu sắp chết ở ven đường. Ta mang hắn về dược lư chữa bệnh, khi đó hắn phát sốt, luôn miệng nói mấy lời hồ ngôn loạn ngữ, cứ điên điên khùng khùng. Ta kiểm tra cho hắn một chút liền phát hiện đầu hắn bị cái gì đó tác động qua, không những bị thủng một lỗ mà còn có thể bị đụng choáng váng. Lúc ta chữa trị cho hắn, hắn đều luôn miệng nói cái gì mà “Cửu tiêu hồn đình, Đinh Qủy bách phách, thú hồn trận, vào ở cửa Đông, ra ở cửa Tây… Ừm…”
Công Tôn vuốt cằm, hình như đang sắp xếp lại những lời nói lung tung mà người điên kia nói trong trí nhớ của mình: “À, còn nữa, cuối cùng cũng tìm được… phải về nói cho chủ nhân.”
Mọi người nhìn nhau.
“Tìm được cái gì?” Triệu Phổ hỏi.
Công Tôn lắc đầu, ý là hắn cũng không rõ lắm.
“Chuyện cách đây rất lâu rồi.” Triển Chiêu nói: “Cũng vất vả cho ngươi còn nhớ rõ như vậy.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Trí nhớ của phụ thân khá tốt.”
Công Tôn xoa mặt Tiểu Tứ Tử.
Bạch Ngọc Đường hỏi: “Người nọ trông thế nào, có … đặc điểm đặc biệt nào không?”
Công Tôn suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3056179/quyen-13-chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.