Chờ đến khi làn sương quỷ dị kia tản đi, ít nhất thì mọi người cũng đã hiểu rõ —– Đây chẳng qua chỉ là ảo giác hoặc là cơ quan kỳ quái nào đó mà thôi đi?
Triển Chiêu hỏi bọn Triệu Phổ: “Các ngươi sao lại tới đây?”
Triệu Phổ liền nói là Cửu Đầu Nãi Nãi dẫn bọn hắn tới, Triển Chiêu cũng bất lực nhìn trời: “Nãi Nãi sao lại thế a…”
Xa xa, tất cả mọi người đều nhìn Cửu Đầu Nãi Nãi.
Lão Thái thái chỉ chép miệng tựa vào thân cây.
Lâm Dạ Hỏa hỏi: “Có phải cố ý đùa dai không?”
Trâu Lương lắc đầu: “Có vẻ như nàng muốn điều tra gì đó.”
Vừa nói xong, Lâm Dạ Hỏa liền liếc mắt một cái, Trâu Lương ngượng ngùng gãi cằm, im lặng.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút.
Triển Chiêu gật đầu: “Có thể người muốn chúng ta điều tra về sương mù này đi?”
“Nếu như muốn chúng ta điều tra về sương mù, cứ nói thẳng là được rồi mà?” Triệu Phổ khó hiểu: “Làm gì phải dẫn chúng ta tới phế tích còn dẫn bọn ngươi đến xem quan tài?”
“Có thể người không nói dối đâu.” Bạch Ngọc Đường nói: “Có lẽ tất cả những gì người biết chỉ có vậy mà thôi, chắc là muốn chúng ta tự mình cảm nhận những chuyện người đã trải qua sau đó giúp người giải đáp đi.”
Triển Chiêu gật đầu: “Ừ, cũng có khả năng này.”
Xa xa, mọi người lại quay đầu sang nhìn Cửu Đầu Nãi Nãi, liền thấy được Lão Thái thái đang rất hạnh phúc mà ôm cây: “Ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3056177/quyen-13-chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.