“Đại đương gia.”
“Ân ?”
“Dưới quán trà ở chân núi có hai dê béo mới đến.”
“Dê nào ?”
“Một con màu lam và một con màu trắng.”
“Công hay mẫu ?”
“Công a .”
“Béo không ?”
“Nhìn béo ngậy thơm ngon a !”
“Chúng bay đâu!”
“Có!”
“Xuống núi cướp hai con dê béo kia cho ta!”
“Vâng!”
. . . . . .
Sau khi uống cạn chung trà.
Triển Chiêu tiếp tục nhìn bát trà đầy dược mà nâng cằm ngáp: “Đội xe của đại nhân đi cũng thật quá chậm a.”
Bạch Ngọc Đường tay xoa xoa vành tai, nhìn trên mặt đất ba mươi mấy tên sơn tặc lớn nhỏ đang nằm úp sấp, ngẩn người.
Triển Chiêu nhẹ nhàng gõ tay trên mặt bàn, hỏi tên cầm đầu – một đại hán khoảng hơn ba mươi tuổi: “Ta nói này, Đại đương gia.”
“Không ……. Không dám.” Sơn tặc kia cảm thấy hối hận a, vừa mới xuốngnúi nhìn thấy hai gia hỏa trẻ tuổi xinh đẹp đang ngồi uống trà, haingười trông lanh lẹ, đặc biệt là cái tên tiểu tử áo trắng kia, một thânbạch y quý giá, ngay cả hai con ngựa bên đường kia cũng tinh thần thậthưng phấn, đúng là dê béo nha.
Chỉ tiếc rằng bọn họ vừa mới xông ra, ngay cả câu, “Núi này do ta mở” cũng chưa có nói xong, liền đã gục xuống rồi.
Bọn sơn tặc ở sơn trại ngửa mặt nhìn lên, Bạch y nhân hướng bên bànngồi xuống, lạnh lùng mà liếc mắt nhìn chúng một cái, ánh mắt kia ……..
Đại đương gia liền che ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3055541/quyen-3-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.