Triển Chiêu chậm rãi đi lên núi trong sự nghi hoặc của Tiểu Tứ Tử.
Ân Hậu chắp tay sau lưng, vừa đi vừa thưởng thức vẻ đẹp phong cảnh Phái Thiên Sơn.
Có mấy người thuộc các môn phái khác đi ngang qua, nhìn thấy Triển Chiêu đều qua chào hỏi.
Triển Chiêunghiêm chính hoàn lễ, thuận miệng hàn huyên mấy câu, Tiểu Tứ Tử ôm cổTriển Chiêu cũng chào người ta, những người giang hồ này đều khen béđáng yêu, cười đùa mấy câu rồi nhanh chóng xuống núi…
Giang hồquần hùng thiếu chút mất mạng, đều cảm thấy may mà lần này Bạch NgọcĐường làm đại tang, vẽ cho bọn họ một con đường thoát, nếu không một khi đắc tội Phái Thiên Sơn rồi, không chỉ đắc tội Bạch Ngọc Đường mà có khi còn đắc tội cả Triển Chiêu và Khai Phong phủ cũng nên.
Nhưng mànghĩ mãi, đám người giang hồ này đều cảm thấy khó hiểu, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường là hai người xuất sắc nhất trong đám tinh anh mới nổitrên giang hồ hiện nay, tại sao bọn họ không những không đối địch nhau,mà nghe nói còn rất thân thiết nữa?
Triển Chiêucòn có phong hiệu Ngự Miêu, lại dấn thân quan phủ, mà Bạch Ngọc Đường là người giang hồ, ngoại hiệu Cẩm Mao Thử, đám người giang hồ kia vẫn luôn day dứt trong lòng, tại sao lại không tức giận vậy?
Ân Hậu chắptay sau lưng nhìn thần sắc nghi ngờ cùng xấu hổ của đám người giang hồkia, lại nghe những lời khen tặng hư tình giả ý ấy, nhịn không được màlắc đầu.
“Ai.” Ân Hậu thở dài: “Dù có trải qua bao lâu, bản mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3055529/quyen-2-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.