Sau cuồngphong gào thét là sự biến đổi rõ ràng của bầu trời, lúc này mây đen đãche phủ cả đỉnh đầu rồi, thời tiết bây giờ cũng chẳng khác nào bầu không khí bên dưới, vô cùng trầm trọng.
Không Hạc cười nhạt: “Tiểu tử, thực sự có can đảm a, không biết trời cao đất rộng.”
Bạch Ngọc Đường trả lại hắn một câu: “Ngươi có cao bằng sư phụ ta sao?”
Không Hạc sửng sốt, buồn cười: “Lấy sư phụ ngươi ra uy hiếp ta, hắn cũng không có ở đây.”
“Nói lời vô nghĩa.” Bạch Ngọc Đường lại bồi thêm cho hắn câu nữa: “Hắn ở đây ngươi lại dám tới sao?”
“Hôm nay tasẽ giúp hắn dạy dỗ lại đồ đệ.” Hai hàng lông mày của Không Hạc cũng nhíu chặt lại, thân hình bỗng nhoáng lên một cái, phiêu động theo gió…
“Vèo” một tiếng, đã không thấy bóng người đâu.
Tiểu Tứ Tử dụi mắt, ôm Tử Ảnh lắc lắc: “Nha, không thấy người đâu nha.”
Tử Ảnh cũng cảm thấy tay mình cũng toát cả mồ hôi rồi, nội lực lão nhân này kinh người.
Lúc nàytrong tiếng cuồng phong gào thét, Bạch Ngọc Đường đứng trong gió vẫnkhông hề nhúc nhích, sợi tóc cũng nhẹ nhẹ theo gió bay lên, đột nhiênmột vài sợi tóc lại đổi hướng, Hắn liền lóe thân sang một bên, ngay sauđó liền hoành đao đánh sang, chợt nghe được một tiếng “keng” thật mạnh,chính là tiếng kim loại va vào nhau.
Trong gió,vốn dĩ cũng không thể nhìn thấy thân ảnh của Không Hạc, thế nhưng mỗilần Bạch Ngọc Đường di chuyển vị trí đều có thể thành công ngăn chặnquyền trượng của hắn đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3055524/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.