Từ cái vảycùng lưới đánh cá kia, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã tìm ra chútmanh mối, đương nhiên…. Cái này ngoại nhân không thể biết được.
Lúc này, Công Tôn đi ra, hình như cũng cảm thấy khó hiểu.
Lục Phong cùng đi với hắn cũng trưng ra vẻ mặt u sầu.
Triển Chiêu liền hỏi Bao Chửng: “Đại nhân, tình hình thi thể thế nào?”
Vẻ mặt Bao Chửng rất bất đắc dĩ, nhìn Công Tôn.
Công Tôn khoanh tay nói: “Không giống bị đao làm thương tổn.”
“Không phải vết thương do đao sao? Vậy đó là cái gì?” Âu Dương tò mò.
“Ta chưatừng thấy qua loại binh khí nào thế này, rất sắc bén cũng rất nhanh, thế nhưng ta lại nghĩ không ra vết thương được hình thành thế nào.” CôngTôn rất hoang mang.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, Triệu Phổ thấy được, liền hỏi: “Hai người có manh mối gì sao?”
Triển Chiêu gật đầu: “Hẳn là có….”
“Có manh mối gì?” Bao Đại Nhân cũng tò mò.
Bạch NgọcĐường liền nói với một tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn: “Đến trù phòng tìmgiúp một khối thịt heo đến đây, thịt còn nguyên cả bì ấy.”
“Dạ.” Tiểuđồ đệ sướng điên chạy đi, hắn đã được nói chuyện của Bạch Ngọc Đường a!Người này đúng là không thể nhìn thẳng được, đẹp kinh người a!
Mọi người ở đây ngoại trừ Triển Chiêu thì không ai hiểu được chuyện gì – Cần thịt heo làm cái gì?
Chỉ trongchốc lát, tiểu đồ đệ kia đã mang cả một cái chân heo thật lớn đến, hỏiBạch Ngọc Đường: “Sư thúc tổ, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3055503/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.