Lần rơi này của Vệ Hoành khiến hắn trở tay không kịp, rơi xuống cũng thực quá mất mặt.
Hắn đườngđường là Môn chủ của Mộc Đao Môn, một trong Tam đại cao thủ của ĐaoMinh, lại cứ thế bị quăng chổng vó lên trời, vậy mà cũng không thể nàocó thể thấy được người ta làm sao xuất thủ.
Hắn vừangẩng mặt, chỉ kịp nhìn thấy trên đỉnh đầu một vạt áo màu trắng, phảnứng đầu tiên chính là ——- Chất vải này không tồi a!
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, thấy được bên cạnh mình đột nhiên xuất hiện một người vô cùng cao, còn cao hơn cả phụ thân bé a.
Tuy rằngtrước đây chưa từng gặp qua mặt người này, thế nhưng ống tay áo và bàntay này thì bé nhận ra, là bàn tay ban nãy vừa mới cho người ta bạc nga, bàn tay thật đẹp nha!
Tiểu Tứ Tửnhìn chằm chằm cánh tay kia mà phát ngốc, bàn tay này bây giờ còn cầmmột vật, là một cây gì đó thật dài, được bọc kín bằng lụa trắng, khôngbiết có phải là cây gậy hay không, bên trên lụa trắng còn được thêu hình một con rắn thật dài bằng sợi tơ màu bạc, ngoài ra còn có một vật gì đó hình vuông, được cất trong tay nải.
Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm đến phát ngốc.
Vệ Hoành nằm trên mặt đất lúc này cũng đã tỉnh táo lại, mà vạt áo phiêu đãng giữakhông trung ban nãy cũng đã hạ xuống, lúc này hắn có thể thấy rõ mộtbạch y nam tử đang đứng đó, vô cùng tiêu sái.
“Này!” Cũng không biết là Vệ Hoành đang tức giận hay ảo não mà kêu lên một tiếng.
Một tiếngkêu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/143729/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.