Chương trước
Chương sau
Rõ ràng làĐao Hành Phong vô cùng tức giận mà đến, Triển Chiêu ở trên nóc nhà quansát một chút, không chỉ có một mình Đao Hành Phong, Tam đại cao thủ cảĐao Minh đều tề tựu đủ cả.
Ngoài cửanha môn, nha dịch vừa mới sắp xếp ổn thoả, Trương Long Triệu Hổ nhìnthấy một đám người giang hồ hùng hổ kéo đến, liền chạy lên bẩm báo.
“A?” BàngThái sư vừa mới ngồi xuống chuẩn bị uống miếng trà lấy lại sức, chợtnghe thấy có người tiến vào bẩm báo: “Đại nhân, người của Đao Minh đến.”
Thật ra thì Bao Chửng cũng rất bình tĩnh: “Đến bao nhiêu người?”
“Rất đông,đều đeo băng tang, mang theo vũ khí.” Người bẩm báo chính là người KhaiPhong Phủ, thật ra thì cũng đã quen với chuyện này rồi, cho nên cũngkhông có hoảng loạn.
“Ách, nhị vị Đại nhân, hay là trước tiên cứ tránh đi một chút?” Huyện thái gia tiến lên.
Bàng Thái sư thật sự cũng đang nghĩ đến chuyện này, mấy người giang hồ kia khôngbiết lại sẽ gây ra chuyện gì nữa đây? Gì màminh chủ Đao Minh, nghe cócảm giác rất lợi hại, bọn họ thì lại chỉ có một nhúm người như vậy …
“Hỗn trướng!” Bao Chửng nhíu mày, trừng mắt nhìn Huyện thái gia kia một cái.
Huyện tháigia này dù sao cũng mới gặp Bao Chửng lần đầu, khuôn mặt đen nhánh, haimắt trợn trừng nhìn mình, khiến cho hắn giật nảy mà lui từng bước ——–Này chính là hắc bạch phân minh a!
“Đây là phủnha, mọi việc đều phải hành sự theo luật lệ của Đại Tống, ngươi thân làmệnh quan triều đình, sao lại sợ mấy người giang hồ?”
“Dạ phải ……… Bao Đại nhân dạy phải.” Huyện thái gia tâm nói, các ngươi đều là nhữngnhân vật lớn, ta chẳng qua chỉ là một huyện quan nhỏ nhoi, sao có thểchơi giống các ngươi được: “Hạ quan sai người tăng cường phòng thủ.” Nói xong, gần như chạy đi.
Bao Chửngđứng lên, chuẩn bị ra ngoài nhìn xem một chút, vừa đi tới cửa, quay đầunhìn lại Bàng Cát đang bưng trà nhìn ngắm khắp nơi, làm như không biết.
“Này” Bao Chửng nhìn hắn: “Ngươi không đi?”
“Ách ….” Thái sư ho khan một tiếng, nói: “Ta đối với ân oán giang hồ, từ trước đến nay đều không có hứng thú, ngươi đi đi.”
Bao Chửngnhìn hắn một lát, cười gượng: “Ta nói này Lão Bàng, ngươi dãi nắng dầnmưa cũng nào phải ngày một ngày hai, chuyện gì mà chưa từng gặp qua a?Mấy người giang hồ kia vừa mới tới đã doạ được ngươi rồi?”
“Ai nói?”Bàng Cát nhịn không được nói: “Ai nói ta sợ, ta đường đường là Nhất phẩm Thái sư đương triều, sao có thể sợ mấy tên giang hồ chứ?”
Bao Chửng thấy thế buông tay một cái, ý tứ ——— Không sợ thì cùng ra!
Thái sưkhông muốn mất mặt, đành phải đi ra ngoài, tránh cho sau này trở thànhtrò cười cho cái tên Hắc tử này. Nhưng mà, vừa đi ra ngoài, Thái sư liền nhìn ngó xung quanh hỏi: “Triển hộ vệ chưa ăn cơm về à?”
Bao Chửng thấy hắn có vẻ sợ hãi trong lòng, cố ý hù doạ hắn : “Có lẽ đến tối mới về.”
Bàng Thái sư mập mạp nháy mắt một cái, trên mặt đã tăng thêm mấy cái nếp nhăn, có chút hối hận.
Hai ngườivừa mới tới đại môn, năm trăm tinh binh đã để lại một nửa ngoài thành,theo vào chủ yếu chỉ có nha dịch và một số binh mã nhỏ, mà đám ngườigiang hồ đang để tang kia lại kéo đến trùng trùng điệp điệp.
Nhìn thoáng qua một cái, ít nhất cũng phải có đến hai ba trăm người.
Bàng Thái sư biết, một người giang hồ có khi cũng mạnh hơn mấy quan binh thượngđỉnh, nơi này trừ bỏ Triển Chiêu, những người khác đều chỉ là tay mơ, mà Triển Chiêu lại không có ở đây ……. Mà cho dù hắn có ở đi chẳng nữa,cũng có thể một mình đấu với mấy trăm người sao?
“Này, Hắctử!” Bàng Thái sư thấy Bao Chửng vẫn cứ như trước chưng ra một cái mặtthật đen, nhanh túm lại hắn: “Ngươi kiềm chế chút a, đừng có kích thíchbọn họ.”
Bao Chửng vung tay, khinh bỉ mà trừng hắn một cái.
Bàng Cát lui lại từng bước, tâm nói ——— Ngươi thích chính khí liễm nhiên thì tự ngươi ứng phó đi, ta đây mặc kệ.
Đao HànhPhong mang người tới trước cửa nha môn, hắn vốn cũng không có ý định đại náo quan phủ làm gì, chỉ muốn đòi thi thể của các huynh đệ hắn về màthôi.
Chỉ là vừamới tới cửa nha môn, hắn liếc mắt cái đã thấy mấy tấm biển Công ChínhLiêm Minh, lại còn có cờ hiệu cùng nha dịch đi tuần.
Mà ở đại môn nha môn, có một người đứng đó.
Đao Hành Phong vừa mới nhìn thấy đã hoảng sợ …… Tâm nói, đây là ai a?
Nói riêng về Bao Đại nhân, hắn đương nhiên là đen, lại còn mặc một thân đen nhánh, nhìn xa thật chẳng khác nào pho tượng đất.
Trên thựctế, Bao Đại nhân đã từng thử qua không biết bao nhiêu loại màu sắc yphục, đến cuối cùng vẫn chỉ có màu đen là hợp nhất, mặc loại màu khác,sẽ khiến cho người ta có cảm giác thấy một cái đầu bay lơ lửng ……… rấtđáng sợ.
“Đứng lại!”
Lúc này, chợt nghe Triệu Hổ hô lên một tiếng, nói: “Phủ nha là nơi trọng địa, không được tụ tập làm càn!”
Bàng Cátnhướng mày, hắn vốn vẫn nghĩ, tứ đại hộ vệ kia chỉ là đồ trang trí màthôi, thì ra tại thời điểm mấu chốt cũng hữu dụng như vậy a ……..
Đao HànhPhong thấy khí thế hộ vệ này cũng không nhỏ, vị quan đen thui kia khíphách thật lớn, nghĩ nghĩ một chút, sau đó chắp tay thi lễ, nói: “Chẳnglẽ là Bao Đại nhân?”
Bao Đại nhân cũng đánh giá Đao Hành Phong một lượt ——– Đao Hành Phong này đích thựclà có chút khí độ của nhất đại tông sư một phái, tuổi tác khoảng độ hơnbốn mươi đi? Có điều, dựa theo những lời nhận xét của Triển Chiêu, hẳnlà năm nay hắn khoảng hơn bốn mươi rồi, võ công quả nhiên tinh diệu, sovới người thường thì trẻ hơn một ít. Hơn nữa ngoại hình Đao Hành Phongcũng không tồi, thân hình khôi ngô, cân đối, giang hồ chính phái.
Bao Chửng gật đầu: “Không sai, các hạ hẳn chính là Minh chủ Đao Minh, Đao Hành Phong?”
“Đúng vậy.”Đao Hành Phong vừa chắp tay vừa nói: “Bao Đại nhân lượng thứ, ta tới đây chỉ là muốn đem thi thể mấy huynh đệ tử nạn về mà thôi.”
Bao Chửngxua tay chặn lại: “Minh chủ Đao Minh, tâm tình của ngươi Bổn phủ có thểhiểu được, chỉ là án kiện này liên luỵ đến nhiều mạng người, cần phảigiao cho quan phủ xử lý, Bổn phủ nhất định sẽ bắt hung thủ quy án, vềphần thi thể, chờ cho ngỗ tác nghiệm thi xong, Bổn phủ sẽ trả lại chongười nhà nạn nhân.”
“Bao Đạinhân công chính liêm minh, tại hạ đương nhiên tin tưởng ngài có thể làmviệc công bằng, chẳng qua là án tử này cũng không cần quan phủ phảinhúng tay vào.” Đao Hành Phong chắp tay một cái, có vẻ như không dễ dàng bị đuổi đi như vậy, nói: “Ta đã biết được hung thủ là ai, cái gọi làchuyện giang hồ có cách giải quyết của giang hồ, không cần quan phủ phải can thiệp.”
Bao Chửngkhẽ cau mày: “Người giang hồ có quy củ giang hồ, nhưng quốc có quốcpháp, gia có gia quy, dùng binh khí tụ tập đánh nhau lạm dụng tư hìnhchính là trọng tội.”
“Đại nhân.”Đao Hành Phong xem ra cũng không có thiện chí gì, hắn cười lạnh mộttiếng cắt lời Bao Chửng: “Thi thể cần trả lại cho Đao Minh để ta traolại cho người nhà, việc này ta còn có thể hỏi qua ngài, dù sao thì cũnglà do Đao Minh ta hạ táng. Nhưng mà hung thủ này, ta phải chính tay giết chết, dùng máu hắn tế các huynh đệ ta. Giết người đền mạng là chuyệnthiên kinh địa nghĩa, cho dù có đến nơi chân trời góc bể nào cũng là cái đạo lý này mà thôi.”
Nếu khôngphải là khuôn mặt Bao Chửng đen, thì lúc này mọi người đã nhìn thấykhuôn mặt hắn đang sầm xuống, giọng nói cũng trầm đi mấy phần: “Theo như lời minh chủ, giết người đền mạng, ngươi nếu như tự ý giết hung thủkia, vậy ngươi cũng trở thành hung thủ. Dám cản trở Bổn phủ phá án, mặckệ ngươi là cái gì minh, chỉ cần còn ở trên đất Đại Tống này, phạm phápđều phải tuân theo luật lệ Đại Tống mà nghiêm phạt.”
Bàng Cát ởphía sau nhẹ nhàng túm túm y phục Bao Chửng, nhỏ giọng nhắc nhở: “LãoBao a, ngươi cũng đã già rồi, còn ngoạn nháo cùng đám giang hồ mãng phulàm cái gì a, người ta có đao, ngươi đương nhiên cũng có đao, nhưng dùsao cũng chỉ là dao thái, không nhanh được như người ta a …….”
Bao Chửng cho hắn một cái liếc mắt xem thường, ý tứ —— Ngươi ít xen miệng vào, để yên cho ta làm việc!
Bàng Cát nhìn trời, đành bất đắc dĩ không can thiệp vào nữa.
Đao HànhPhong trong lòng thầm tán thưởng, đừng nhìn Bao Chửng chỉ là một vănquan, quả nhiên cũng có can đảm, không hổ cho cái danh hiệu Thanh Thiên, chẳng qua là ……….
“Bao Đạinhân, thứ cho tại hạ không thể tòng mệnh.” Đao Hành Phong nói: “Ta biếttrong phủ nha có một người tận mắt chứng kiến, ta cần hỏi hắn chútchuyện, thỉnh ngài giao hắn ra đây.”
Bao Chửng nhìn nhìn Bàng Cát, Bàng Cát lắc đầu ——- Vừa mới đến, huyện thái gia kia còn chưa kịp nói.
Bao Chửng nghiêm mặt: “Điều tra phá án là chuyện của Bổn phủ, đương nhiên sẽ không mang nhân chứng giao cho ngươi.”
“Ta nói này Bao Đại nhân.”
Một nam tửcao gầy phía sau Đao Hành Phong lên tiếng. Trông còn không bằng cả ĐaoHành Phong, hắn chỉ là một tên cà lơ phất phơ, trông chẳng có một chútlễ độ nào.
Người này họ Vệ, tên chỉ có một chữ Hoành, là một trong Tam đại cao thủ của ĐaoMinh. Vệ Hoành năm nay hơn ba mươi tuổi, người giang hồ gọi hắn là MộcHoành Đao, bởi vì hắn thiên về sử dụng mộc đao. Đừng nhìn đao của hắnlàm từ gỗ mà coi thường, uy lực rất kinh người.
Người gianghồ phần lớn đều chưa gặp qua quan phủ, Vệ Hoành nghe Đao Hành Phongkhách khí mà mặc cả với Bao Chửng, hắn có chút không kiên nhẫn, liền nói leo vào: “Ngươi không thấy các huynh đệ ta đều mặc đồ tang mà tới sao?Sao có thể tay không mà trở về chứ? Hôm nay ngươi không muốn giao cũngphải giao ra.”
Vệ Hoành vừa mới thốt ra những lời này, Đao Hoành Phong liền quay đầu lại trừng hắn một cái, hàm ý trách cứ.
Vệ Hoành tâm nói, sợ gì hắn chứ? Không phải chỉ có mấy cái nha dịch thôi sao, cùng lắm thì cướp người.
Bao Chửngđương nhiên trong lòng không vui, mấy người giang hồ này thật quá coithường vương pháp, ngay cả Bàng Cát ở phía sau cũng cảm thấy khó nghe,cảm thấy đám này chẳng khác gì lũ giặc cỏ.
Chỉ là haingười còn chưa kịp lên tiếng, chợt thấy có một thanh âm vô cùng dễ nghetruyền đến, ngữ khí có chút nhẹ nhàng lại tựa hồ còn mang theo ý cười:“Khẩu khí thật lớn!”
Vệ Hoànhsửng sốt, lý do không phải lời này có bao nhiêu trọng lượng, vấn đề làngười này nói chuyện, nội lực lại vô cùng thâm hậu ………
Đã là ngườigiang hồ, thân lại là cao thủ đương nhiên phải hiểu rõ, thanh âm nàynghe như từ hư vô dùng nội lực mà đẩy ra bên ngoài, người nói ra nhấtđịnh là một cao thủ tuyệt đỉnh.
Đao Hành Phong nhíu mày, quả nhiên, người hắn lo lắng đã đến.
Đao Hành Phong đã sớm nghe người ta nói, Triển Chiêu đã vào Khai Phong Phủ, đi theo Bao Đại nhân phá án.
Đối vớiquyết định này của Triển Chiêu, người giang hồ thật ra cũng không có mấy ý kiến, vốn dĩ, giang hồ cùng triều đình cũng không hề thoát ly hoàntoàn quan hệ. Chỉ phương thức hợp tác có chút bất đồng mà thôi. Có mộtsố người giang hồ bán sức cho bọn tham quan vô lại, có người lại giúp đỡ thanh quan cứu tế dân nghèo, còn có người tham gia quân ngũ bảo vệ quốc gia. Bao Đại nhân có tiếng là thanh quan, Triển Chiêu lại có danh làĐại hệp thích quản nhàn sự, cho nên, khi mọi người vừa nghe được chuyệnnày, chỉ cảm thấy được hai người thật hợp ý, hợp tác cùng nhau lại chỉkhiến ý đẹp lòng vui mà thôi.
Tuy rằngTriển Chiêu còn trẻ, nhưng danh hào lại vang dội. Trong đám hậu sinhgiang hồ đương thời, nổi danh nhất chỉ có hai người, một là Triển Chiêu, một là Bạch Ngọc Đường. Hai người họ đều gia nhập giang hồ từ rất sớm,cũng rất sớm đã danh vang thiên hạ, hơn nữa cả hai đều được võ lâm chítôn khen gợi, có thể nói là thực chỉ danh quy.
Vệ Hoành vẫn còn đang cố xác định xem thanh âm truyền từ đâu đến. Đao Hành Phong đã ngẩng đầu nhìn lên phía trên cửa nha môn.
Theo ánh mắt hắn, mọi người cùng nhau nhìn qua.
Chỉ thấyphía bên trên hiên cửa nơi Bàng Cát cùng Bao Chửng đang đứng, trên nócnhà, có một người trẻ tuổi đang ngồi khoanh chân. Y khoảng độ gần haimươi tuổi, làn da trắng nõn vô cùng thanh tú, ngũ quan tinh xảo, khoémiệng mỉm cười, hai mắt trong sáng mà hữu thần, tư văn nhã nhặn nhưngcũng rất tinh ranh, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến người ta khắc sâuấn tượng.
Tuy rằng Đao Hành Phong chưa gặp Triển Chiêu, thế nhưng đã nghe rất nhiều người miêu tả về y, chính là ——- Người gặp người thích, rất có nhãn duyên. Hôm nay gặp được, quả nhiên không giả.
Vệ Hoành liếc mắt một cái nhìn thấy, nghĩ nghĩ liền biết là ai đến, bất mãn nói: “Thì ra là Triển Đại nhân.”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Đại nhân’ thật lớn.
Triển Chiêucười đến thoải mái đến híp cả hai mắt, gật đầu nói: “Ngoan, rất lễphép!” Vừa nói xong, lại quay qua bảo Triệu Hổ: “Hổ tử, thưởng cho hắnviên kẹo đường.”
…………………
Vệ Hoành xấu hổ, một ngón tay chỉ thẳng Triển Chiêu, nói: “Triển Chiêu, ngươi có ý gì?”
Triển Chiêuvẻ mặt rất kinh ngạc, nhìn Đao Hành Phong: “Minh chủ Đao Minh, trí tuệthủ hạ của ngươi có thể không cao, nhưng cho dù không biết nói tiếngngười thì cũng nên hiểu được tiếng người chứ?”
Bao Chửnggật đầu, Bàng Cát ở phía sau tâm nói, Triển Chiêu thật sự đứng về phíaBao Chửng a, xem ra đây là vì bất mãn với việc ban này Vệ Hoành nói năng lỗ mãng với Bao Chửng mà trả lại đi.
Đao HànhPhong đương nhiên hiểu được ý tứ của Triển Chiêu, nhưng hắn cũng muốnkiến thức một chút xem Triển Chiêu đến tột cùng là lợi hại bao nhiêu,tuy rằng thanh danh cực vang, nhưng nhiều lắm cũng chỉ hai mươi tuổi màthôi, có thể lợi hại đến đâu?
Thấy chưởngmôn không lên tiếng, Vệ Hoành biết là hắn cố ý dung túng, hơn nữa bảnthân hắn cũng cảm thấy Triển Chiêu còn trẻ, danh tiếng vang dội cũngchưa đến lượt y, có thực lực hay không ai biết được, hay chẳng qua là có tiếng mà không có miếng.
“Nếu như ta nhất định muốn đòi người thì sao?” Vệ Hoành nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhướng mi một cái: “Ngươi tới cướp đi.”
Sắc mặt Vệ Hoành hơi biến đổi, tâm nói ——- Triển Chiêu, ngươi thực sự khinh thường ta không dám tới?
Người gianghồ ấy mà, nói động thủ liền động thủ, hắn vừa muốn rút đao tiến lên, đãnghe Triển Chiêu vuốt cằm, có vẻ rất khó hiểu mà hỏi Đao Hành Phong:“Lại nói, các ngươi nói tra được hung thủ rồi sao? Là ai a?”
Vệ Hoành lần này thực tức giận. Triển Chiêu không thèm để hắn vào mắt.
Đao Hành Phong trầm mặc một lát, nói ra ba chữ: “Bạch Ngọc Đường”
Triển Chiêu một tay chống má, cũng trầm mặc một lát rồi cũng nói ra ba chữ: “Không thể nào!”
Đao Hành Phong nhíu mày: “Sao ngươi biết là không thể nào?”
“Ừm……” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, nói: “Theo ta biết, Bạch Ngọc Đường hẳn là sẽ không tính toán với tiểu lâu la.”
Mọi người đều sửng sốt.
“TriểnChiêu, ngươi nói ai là tiểu lâu la?” Vệ Hoành trở mặt, tâm nói, ngườigiang hồ không phải đều nói Triển Chiêu là người thấu tình đạt lý, lạiam hiểu thi thư lễ nghĩa, nho nhã lễ độ rất dễ gần sao? Tại sao hôm nayvừa gặp đã mồm mép sắc bén còn chưa nói, lại còn vô lễ ngạo mạn như thế nữa.
Triển Chiêuxua tay với Vệ Hoành một cái, nói: “Ta chỉ nói sự thật mà thôi, lấy cách hành sự của Bạch Ngọc Đường mà nói, ta cảm thấy, nếu như thật sự cóngười của Đoạn Đao Môn đắc tội hắn, khả năng hắn sẽ đi san bằng cả ĐaoMinh hơn là một cái Đoạn Đao Môn nhiều.”
Triển Chiêuvừa mới nói ra, biểu tình của mọi người trong Đao Minh liền rất thốngnhất, đều là vô cùng tức giận mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Bàng Thái sư hỏi Bao Chửng: “Hắc Tử, tính cách Triển Chiêu thực sự tốt lắm sao? Haylà vừa rồi hắn ăn phải cơm sống cho nên mới vậy?”
Bao Đạinhân không biểu lộ gì, vẫn cứ bình tĩnh như vậy. Thế nhân thường cảmthấy người có tính cách tốt là người không biết giận, nhưng lại hoàntoàn ngược lại, người tính cách tốt là bởi vì rộng lượng, có đạo lý vàhơn nữa là có nguyên tắc. Lại nói tiếp, đứng trên lập trường của Đaominh, có thể cảm thấy Triển Chiêu không tôn trọng bọn họ, thế nhưng đốivới Triển Chiêu mà nói, tất cả những lời y nói đều là nói thật. Mà lờithật thì thường khó nghe.
“TriểnChiêu.” Đao Hành Phong rốt cuộc cũng nhịn không nổi, mở miệng nói: “Takính ngươi là Nam Hiệp Khách, ngươi lại buông lời lăng nhục Đao Minh ta, vậy thì đừng trách ta không nói đến đạo nghĩa giang hồ.”
Triển Chiêuthấy Đao Hành Phong giận, lắc đầu một cái, Yvốn vẫn nghĩ minh chủ củaĐao Minh là người có khí độ, có trí tuệ cùng phong phạm của một đạiphái, không nghĩ tới, chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
Có điều lúcnày cũng không cần Triển Chiêu phải lên tiếng, Bao Chửng đã quát mộtcâu: “Làm càn, Bổn phủ đi tuần đến đây mới biết Đao minh của ngươi ngang tàng kiêu ngạo như vậy, nơi này là quan phủ không phải chợ vỡ, lại càng không phải là lôi đài luận võ của đám giang hồ các ngươi, ai còn dámcản trở việc phá án, đều phải nghiêm trị.”
Mọi người trong Đao Minh đều nhìn Đao Hành Phong.
Cơn giận của Đao Hành Phong đã dâng lên đến đỉnh đầu, nhưng mà người trước mắt dùsao cũng vẫn là quan khâm sai nhất phẩm đương triều đang phụng mệnh đituần, vạn nhất làm căng, người có hại chắc chắn là bọn họ. Nhưng lúc này nếu như cứ thế bỏ qua, sau này làm sao có thể tiếp tục làm Minh chủ Đao minh nữa, hơn nữa hắn cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Đang lúcgiằng co gay gắt, bỗng nhiên từ xa truyền đến một giọng đồng âm mềm mạimà ngọt lịm: “Phụ thân xem nha, là Triển Triển nha! Ở trên nóc nhà nha!”
Tình huống xấu hổ lại gay gắt lúc này liền bị đồng âm dễ nghe thanh thoát đánh vỡ.
Triển Chiêu vừa nhìn, thấy Tiểu Tứ Tử không biết đã đến đây khi nào, lại còn vẫy vẫy tay với Y.
Cách đókhông xa phía sau, Công Tôn dắt con lừa lông ngắn, trên lưng con lừacũng chất thật nhiều thảo dược, xem ra là thu hoạch cũng không tệ.
Tiểu Tứ Tửban nãy vừa gặp cũng rất thích Triển Chiêu, liền vừa chạy vừa vẫy vẫybàn tay nhỏ bé của mình với Triển Chiêu đang ngồi trên nóc nhà.
Triển Chiêunhìn thấy bé lại càng vui vẻ, cười tươi rói mà vẫy tay với bé: “Tiểu TứTử a, đừng có chạy nhanh như vậy, nhìn đường a!”
Công Tôn dắt con lừa phía sau, nhận ra được tình huống bên này có chút không ổn, lại nhìn thấy có nhiều người giang hồ, có chút lo lắng gọi: “Tiểu Tứ Tử,trở lại!”
Dù sao cũnglà tiểu hài nhi, trẻ con bốn năm tuổi thì biết cái gì, cứ nhìn thấyngười mình thích là muốn chạy đến, bé cũng muốn chơi vui a.
Tiểu Tứ Tử chạy rất nhanh, ngẩng đầu một cái đã đứng bên cạnh Vệ Hoành.
Vệ Hoành bịchạm một cái cũng không đau không ngứa, cúi đầu vừa nhìn một cái. TiểuTứ Tử lúc này cũng đã phục hồi tinh thần lại một chút, ngẩng mặt nhìnngười mà mình vừa đụng trúng.
Vệ Hoành vốn chỉ là muốn nhìn thoáng qua mà thôi, cảm thấy được tiểu oa nhi này thật xinh đẹp, dù sao thì hắn lại là giang hồ chính phái, không phải tà mangoại đạo, bị một tiểu hài nhi đụng phải thì đã làm sao.
Nhưng mà lúc này hắn đang vô cùng tức giận Triển Chiêu, cục tức trong lòng không cónơi phát tiết, thấy tiểu hài nhi này có vẻ thân thiết với Triển Chiêu,vì thế liền trừng mắt nhìn Tiểu Tứ Tử một cái, mở miệng nói: “Nhóc contừ đâu tới, người lớn đang nói chuyện, mau tránh qua một bên đi.” Vừanói vừa vung tay chặn lại.
Hắn vốn dĩnghĩ rằng, chẳng qua chỉ là một tiểu hài nhi mà thôi, bị đuổi ắt là sẽbỏ chạy, chỉ là không nghĩ đến, Tiểu Tứ Tử cũng không có giống như những tiểu nam hài khác, bé thực khá ngốc, bị dọa một cái liền cứ thế mà phát ngốc tại chỗ, không động đậy mà đứng nhìn hắn.
Vệ Hoànhvung tay lên, hắn thật sự cũng không muốn xuất thủ với oa nhi xinh đẹpnày, bàn tay to này của hắn nếu như đánh tới oa nhi kia …
“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn kêu to một tiếng.
Triển Chiêu nhảy từ nóc nhà xuống đã không còn kịp nữa rồi, ngay cả Đao Hành Phong muốn ngăn Vệ Hoành lại cũng đã muộn một bước.
Nhưng ngay khi Vệ Hoành cảm thấy bàn tay của mình sắp đánh đến đầu Tiểu Tứ Tử rồi, đột nhiên, một bàn tay bắt lại cánh tay hắn.
Vệ Hoành sửng sốt, Đao Hành Phong cũng sửng sốt, Triển Chiêu thì chớp mắt một cái.
“Bang” mộttiếng vang lên … Vệ Hoành liền cảm thấy mặt đất trước mắt rung chuyển,chờ cho đến khi hắn hiểu được thì đã ngã trên mặt đất, hắn lại bị ngườitrước mắt xoay tròn rồi quăng một cái, ngã chổng vó lên trời.
Lúc này, Tiểu Tứ Tử đang ngốc lăng một chỗ bỗng nhiên ngẩng mặt kêu lên một tiếng: “Mây nha!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.