Cảnh này diễn ra khiến hai mắt của Mỹ Ngọc linh trợn tròn, trên hai gò má cũng trở nên đỏ ửng lên, nàng ta vội vàng dùng hai tay che lấy.
Mà Võ Tuấn Kiệt đang tu luyện gần đó cũng chứng kiến cảnh này, hắn lập tức ho khan một tiếng ra vẻ không quan tâm.
Mỹ Ngọc Linh lúc này ánh mắt hiện lên sự căm phẫn nhìn hắn, đương nhiên nàng cho rằng việc này hắn là thủ phạm.
- Là do lúc ngươi bị yêu thú công kích! - Võ Tuấn Kiệt vội vã giải thích để nữ nhân này không đổ tội cho mình.
Tuy nhiên đó chỉ là lời giải thích của hắn, tin hay không là việc của nữ nhân kia nhưng có lẽ là nàng không tin bởi lúc này trên khóe mặt nàng đã rưng rưng lên.
Nữ nhân không nói không rằng, nàng túm lấy chiếc khăn kia đem trùm lên người rồi rúc vào một góc hang mà khóc.
Âm thanh khóc nấc sụt sùi vang lên ở một góc hang khiến Võ Tuấn Kiệt cực kì ngoài ý muốn, nữ nhân này bình thường luôn im lặng một cách lạnh lùng nhưng không ngờ lúc này lại mít ướt như vậy.
Mà điều này cũng là đương nhiên, nữ nhân thân thể vốn là thứ riêng tư và quy giá, vậy mà lúc này lại vô ý trưng ra trước mặt nam nhân, chưa kể lúc trước khi nàng bất tỉnh hắn có lẽ cũng đã nhìn thấy toàn bộ, nữ nhân nào trong trường hợp này không uất ức tới mức phát khóc khóc mới là chuyện lạ.
- Này, ta đã nói không phải là do ta rồi mà! - Võ Tuấn Kiệt bất lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-chau/1669834/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.