Chương trước
Chương sau
Chấn Phong Ám Kiêu bị công kích bất ngờ tuy nhiên nó không có chút biến sắc mà còn bình tĩnh phản công.
Khi nó đang chuẩn bị công kích chim mồi do Tuấn Kiệt tạo ra thì đột nhiên lúc này cái đầu của nó bỗng quay ngược 180 độ ra phía sau, quả cầu chứa kình phong ở trên miệng cũng cùng lúc bắn về phía Võ Tuấn Kiệt.
Đao và cầu va chạm, uy lực một lần nữa khiến không gian biến dạng, bất quá vì lúc này con cú đang ở ở gần với trung tâm vụ nổ nên nó liền bị hỏa diễm nóng bỏng tràn ra thiêu đốt.
Chấn Phong Ám Kiêu hoảng hốt vội vàng lui lại tuy nhiên lửa vẫn kịp bén vào đem vài cái lông của nó thiêu cháy.
- Khốn kiếp! Tại sao mới chỉ là Vũ Tiên nhất trọng nhưng ngươi lại có thể mạnh như vậy!
Nó rống lên một tiếng không cam, trong đầu nó thực sự không hiểu tại sao tên này lại có thể mạnh mẽ như vậy, chỉ là Vũ Tiên nhất trọng nhưng lại có thể khiến nó chật vật hết lần này đến lần khác.
Đương nhiên nó không có bất kì kiến thức nào liên quan đến thuộc tính biến dị nên cũng không biết đến thứ gọi là Thần Khí, chính Đế Hỏa Long Ảnh Đao đã góp phần vào sức mạnh của Võ Tuấn Kiệt.
- Hừ, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì cũng đừng mong có thể sống sót khi ta dùng toàn lực!
Chấn Phong Ám Kiêu biết tên này là kẻ địch đáng gờm, không dùng toàn lực thì khó mà hạ được hắn, đôi cánh của nó vỗ mạnh sau đó bay vút lên cao.
Hai cánh vươn rộng ra giữa không trung, hắc ám thuộc tính từ những chiếc lông vũ của nó tỏa ra như ngọn hỏa diễm màu đen, xung quanh cơ thể nó cuồng phong cũng bắt đầu nổi lên.
- Dùng đến thiên phú công kích rồi sao!
Võ Tuấn Kiệt híp mắt lại, hắn nhìn vào biểu hiện cũng có thể đoán được Chấn Phong Ám Kiêu đang sắp dùng đến thiên phú công kích của nó.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, những kẻ được mang danh thiên tài như hắn không phải chỉ biết mỗi chiến đấu mà còn phải có cả kiến thức, chính vì vậy đặc điểm của các loại yêu thú hắn đều nắm được tương đối, đối với Chấn Phong Ám Kiêu này cũng có chút kiến thức.
Võ Tuấn Kiệt lúc này cũng bắt đầu vận công, khí tức cũng bắt đầu thay đổi, ngỏn lửa xanh một lần nữa cuồn cuộn xung quanh hắn.
- Long Ảnh!
Qua một tiếng hô, sau lưng hắn một hư ảnh hỏa long ngạo nghễ xuất hiện, chỉ khác là sau khi nhận chủ đoạn đao thứ hai thì khí thế của long ảnh lúc này đã thay đổi một trời một vực, hình ảnh của nó cũng sắc nét hơn hẳn những lần trước.
Cuồng phong vây quanh người Chấn Phong Ám Kiêu càng lúc càng mạnh, gió xoáy quaynh hai chiếc cánh khổng lồ của nó.
Con yêu thú bắt đầu công kích, nó nhắm về phía Võ Tuấn Kiệt rồi lao vút tới, hai cánh vẽ ra đường cong rồi vỗ mạnh vào nhau.
Ngay sau cú đập cánh, vô tận phong thuộc tính xung quanh bỗng nhiên như bị dồn nén lại một chỗ, toàn bộ lấy Võ Tuấn Kiệt làm mục tiêu.
Võ Tuấn Kiệt đứng giữa trung tâm công kích của hai chiếc cánh cũng lập tức có động tác, đại đao trên tay bổ mạnh xuống một nhát, hỏa long cũng rống lên một tiếng vang cả trời đất rồi phá không mà lên.
Uỳnh
Một âm thanh kinh hoàng phát ra, âm thanh lớn đến mức ngay cả đám hắc ám xung quanh cũng khó có thể kìm hãm được nó.
Lần này không gian không chỉ bị vặn vẹo nữa mà nó xuất hiện ra những vết nứt như mạng nhện.
Cánh của Chấn Phong Ám Kiêu tạo ra cuồng phong, nó lấy Võ Tuấn Kiệt làm trung tâm rồi gia tăng áp suất lên đến mức kinh khủng trong chớp mắt.
Toàn bộ cuồng phong và hắc ám thuộc tính cùng lúc đè nén vào cơ thể Tuấn Kiệt khiến hắn ngay lập tức hộc máu, cũng may bên ngoài còn có Nham Thạch Giáp đang chống đỡ.
Ở phía đối diện, hỏa long ảnh xông thẳng đến phía Chấn Phong Ám Kiêu, nó khạc ra một ngọn lửa màu xanh nóng khủng khiếp.
Toàn bộ hỏa diễm nuốt trọn con yêu thú vào bên trong, lông vũ trên người nó dần dần bị lửa thiêu cháy.
Hỏa long ảnh đánh thẳng vào giữa lồng ngực nó khiến nó cũng đồng dạng rống lên một tiếng rồi phun máu.
Cả hai cùng lúc lấy một chiêu đổi một chiêu nên đều đồng thời chịu sát thương, có điều Võ Tuấn Kiệt có sự phòng thủ kiên cố của Nham Thạch Giáp nên thương thế có phần nhẹ hơn, tấm giáp trên người hắn lúc này cũng đã nhợt nhạt màu sắc.
Võ Tuấn Kiệt tạm gác lại thương thế, hắn một lần nữa nâng đại đao lên sau đó mạnh mẽ trảm xuống một nhát.
Chấn Phong Ám Kiêu vẫn còn đang khốn khổ vì hỏa diễm thiêu đốt thì bất ngờ đại đao của Võ Tuấn Kiệt lại chém xuống, một đao để lại giữa ngực nó một vết chém lớn khiến con yêu thú không nhịn được mà tiếp tục hộc máu.
Nó nhìn Võ Tuấn Kiệt bằng con mắt cực kì kinh hãi, trong đầu nó không thể tưởng tượng ra kẻ địch lại còn ẩn giấu một chiêu thực cực đại mang uy lực khủng khiếp như vậy, nếu không phải nó đã là Lục giai Trung Kì mà còn là Lục giai Sơ kì thì đã tan xác từ lâu.
Hiện tại sau khi nhận phải một loạt công kích như vậy thì nó đã trọng thương nặng nề, không thể tiếp tục chiến đấu nữa.
Không suy nghĩ nhiều, Chấn Phong Ám Kiêu phun ra một đám hắc ám sau đó vội vã chạy trốn.
Võ Tuấn Kiệt thấy nó có ý định chạy trốn thì cũng không đuổi theo, hắn hiện tại cũng đã bị thương, nếu như còn cố chấp truy sát thì nói không chừng Chấn Phong Ám Kiêu sẽ liều mạng để đồng quy vu tận với hắn.
Tuấn Kiệt đưa tay gạt đi vết máu còn trên miệng sau đó từ từ tiến đến phía nữ nhân Mỹ Ngọc Linh đang bất tỉnh nằm ở kia.
Hắn bước tới gần mới thấy lúc này nữ nhân kia chỉ còn một hơi thở mỏng manh, đương nhiên việc chịu đựng một chiêu của Lục giai Trung kì có chút quá sức với nàng, nếu không phải thủ đoạn chiến đấu vượt cấp cộng thêm Thánh khí phòng ngự thì thân thể nàng đã tan nát từ lâu.
Mỹ Ngọc Linh lúc này đang nằm sấp, mặt nàng úp xuống đất, không biết thương thế như nào.
Võ Tuấn Kiệt ánh mắt trở lạnh, đại đao trên tay nâng lên hòng chuẩn bị lấy mạng nàng, hắn hít sâu một hơi sau đó chém mạnh xuống.
Ở trạng thái này của nàng ta thì hắn không cần phải dùng lực nhiều, chỉ cần một nhát chém bình thường cũng đủ để lấy mạng nàng.
Đại đao băng băng giáng xuống thì bỗng nhiên dừng lại khi chỉ còn cách thân thể nữ nhân trong gang tấc.
Võ Tuấn Kiệt có chút phức tạp, hàm răng hắn nghiến chặt cố hạ đao xuống nhưng dường như có gì đó trong thâm tâm ngăn cản hắn lại.
Cuối cùng hắn thở dài một hơi rồi thu lại đao, không phải là hắn có tình ý gì với nàng mà trong giây phút bỗng nhiên trong lòng hắn đã có chút lòng nhân từ nổi lên.
Tuấn Kiệt điểm lên người Ngọc Linh một đạo cấm chế, hắn chưa biết xử lý nữ nhân này như thế nào nên đành cấm chế nàng trước rồi hành xử sau.
Hắn lại gần lật ngửa thân thể của nữ nhân lại, chỉ là ngay khi nàng lật lại thì Võ Tuấn Kiệt bỗng nhiên phụt máu mũi, sắc mặt trở nên đỏ kè, hô hấp có phần nóng hổi, hắn ho khan một tiếng rồi vội quay mặt sang chỗ khác.
Lý do là bởi vì lúc này ở phần thân trước của Mỹ Ngọc Linh, y phục của nàng ta đã bị rách toạc để lộ ra bộ ngực trắng trẻo đầy đặn cùng với hai hạt đậu nhỏ, bên trên bộ ngực cũng bị trầy xước không ít vết và dính vô số bụi bẩn, có lẽ sau công kích của Chấn Phong Ám Kiêu thì y phục của nàng cũng bị làm rách.
Võ Tuấn Kiệt không biết nên xử trí thế nào, hắn cũng không phải là kẻ đê tiện nhân lúc nữ nhân thất thế mà làm bậy.
Hắn đành lấy ra một tấm khăn choàng lớn rồi đem phủ lên người nàng ta trong khi mặt vẫn quay sang hướng khác chứ không dám nhìn vào.
...
Mỹ Ngọc Linh ho mạnh một tiếng sau đó hộc ra một ngụm máu, sắc mặt nàng trắng bệch thiếu sức sống.
Sau khi phun máu xong lúc này nàng ta mới bình tĩnh lại, ánh mắt mệt mỏi nhìn quanh mới phát hiện mình đang ở trong một cái sơn động.
Điều đáng nói là nơi này vậy mà có chút sáng sủa hơn so với môi trường bóng tối mịt mù trong suốt thời gian từ khi vào trong mộ địa này, thuộc tính hắc ám cũng đã được giảm bớt đáng kể giúp nàng có thể lờ mờ nhận ra cảnh vật xung quanh.
Chợt, ánh mắt nàng ta trở nên ngưng trọng khi nhìn về một phía, nơi có một thân ảnh đang ngồi vận công ở đó, đây chính là Võ Tuấn Kiệt đang ngồi trị thương.
Mỹ Ngọc Linh cực kì bất ngờ khi tên này vậy mà ở cùng một chỗ với nàng bất quá không suy nghĩ nhiều, nàng ta lập tức điều động nguyên khí để tấn công hắn.
Bất quá lúc này nàng ta mới bàng hoàng phát hiện nguyên khí của mình vậy mà bị cấm chế, hiện tại tu vi của nàng chỉ còn là Vũ Quân nhất trọng.
Nàng ta sắc mặt đại biến tuy nhiên miệng vẫn không nói một lời, chưởng trên tay vẫn được hội tụ sau đó đánh về phía Võ Tuấn Kiệt.
Cho dù tu vi của nàng ta lúc này chỉ là Vũ Quân nhất trọng nhưng hiện tại tên này còn đang bận vận công nên nàng hi vọng mình có thể giết hắn.
Tuy nhiên không như nàng mong muốn, chưởng của nàng chưa kịp tới gần đã lập tức bị tiêu biến trong thiên địa.
- Ngươi tốt nhất nên ngồi yên đó, tình trạng của ngươi hiện tại không thể làm gì được ta đâu! - Võ Tuấn Kiệt hé miệng nói.
Mỹ Ngọc Linh nghe hắn nói thì vẫn giữ im lặng, nàng mặc kệ hắn rồi đứng dậy toan rời đi.
Chỉ là khi nàng vừa đứng dậy thì tấm khăn che phủ trên người cũng rơi xuống một lần nữa để lộ bộ ngực trần ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.