Hai chữ “mưu phản” cắt ngang qua người Meredith. Không có gì ngạc nhiên khi nghe thấy nó. Cô đã lường trước nó, biết nó, chứng minh nó... nhưng khi Charlie nói ra, cô không thể không co người lại trước ý nghĩa nó dành cho Tristan... cho bản thân cô.
Tristan cũng vậy, gần như cùng lúc với cô. Nhưng giống như cô, gương mặt anh không biểu lộ vẻ choáng váng. Chỉ có sự tức giận trong mắt anh. Vẻ tuyệt vọng. Và điều gì đó khác.
Sự nhẫn nhục.
Ở mức độ nào đấy, ở một nơi tối tăm trong tim anh, anh đã mong chờ giây phút này đến, dù rằng anh sợ nó. Và điều đó xác nhận sự thật hơn bất cứ thứ gì trừ một lời thú tội công khai.
Cô nhìn Charlie giải thích cụ thể cho Tristan, nhìn Tristan phản đối, nhưng những lời nói đó giống như ngôn ngữ nước ngoài. Cô không hiểu họ nói gì bởi mắt cô bỗng nhòe đi.
Trước mắt cô tràn ngập các hình ảnh về Tristan hồi còn bé, chơi đùa ở nhà hai bác cô. Về cái đêm cô bỏ trốn và anh tìm thấy cô trong quán trọ bẩn thỉu ấy. Cô nghĩ đến vẻ mặt anh khi anh nhận ra danh tính cô gái mình vừa cứu khỏi một vụ cưỡng hiếp hoặc tệ hơn. Và cơn thịnh nộ khi anh lao vào kẻ hành hung cô.
Điều gì đã thay đổi kể từ hồi ấy? Cái gì đã biến anh từ chàng hiệp sĩ cao quý của cô thành kẻ phản bội chống lại mọi thứ cô nâng niu?
Và tại sao cô không thể bắt mình lờ đi thứ đã biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/london-ta-va-em/2197948/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.