Editor: Cáo Tuyết
Theo bản năng của rồng con, Tuyết Dĩ không dám đi quá xa vỏ trứng.
Vỏ trứng rất dày có tác dụng chắn gió, chống lạnh, còn là thức ăn cho rồng con sau khi phá vỏ, vẫn luôn duy trì độ ấm.
Phát hiện thiếu niên quay lại, Tuyết Dĩ phi thường vui vẻ, bé đã hoàn toàn quên mất chuyện mình bị nắm gáy ném đi.
Hi Hoài hẳn là đi ra ngoài săn thú, không để bé một mình.
Tuyết Dĩ đẩy "nắp" trên đỉnh vỏ trứng nhảy ra.
Hi Hoài đứng cách đó không xa, nhìn bé rồng con không cẩn thận từ vỏ nhảy ra không cẩn thận té ngã, lăn một vòng trên mặt cỏ rồi lắc lư cái đuôi chạy về phía hắn.
Hắn nhìn đi nơi khác, nhấc chân lên bước sang một bên, ngồi xếp bằng dưới một gốc cây khác.
Bé rồng con vẫn theo sát hắn, sau khi Hi Hoài ngồi xuống liền đi vòng quanh hắn nửa vòng.
Huh? có vẻ như không có con mồi nào được mang về.
Tuyết Dĩ lại gần ngửi người vạt áo của Hi Hoài, chỉ ngửi thấy mùi thực vật.
Đi săn thất bại cũng không sao, bé rồng con nghiêng đầu cọ cọ tay áo Hi Hoài, ý đồ an ủi hắn.
Hi Hoài đẩy bé ra, dựa vào thân cây nhắm mắt lại: " cút xa ta một chút."
Toàn thân hắn tràn ngập hơi thở người sống chớ gần, giống như còn có mùi máu tươi thoang thoảng.
Bé rồng con lùi lại, ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh, mở to đôi mắt kim đồng trong suốt.
Chẳng mấy chốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lon-len-ben-canh-ma-vuong-bao-quan/3498744/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.