Editor: Cáo Tuyết
Sau buổi trưa, đây là lúc ánh nắng đang bị tầng mây dày che phủ.
Xuyên qua hành lang yên lặng và lạnh lẽo, vài người hầu đang vội vàng bưng hộp thuốc đi vào trong phòng riêng.
Còn Hi Hoài thì bị phạt đứng trước phòng riêng, lặng lẽ cúi đầu.
Hắn đang cầm một con dao ngắn trong tay và từ từ lau đi những vết máu còn sót lại, áo sơ mi cũng dính vài giọt máu đã khô.
Bên trong phòng riêng sáng rực, tiếng khóc từ bên trong vọng ra.
Hi Niên khóc nức nở: "Tay của con sẽ tàn tật sao? Hi Hoài, Hi Hoài, tên đó thật muốn giết con..."
Hoàng hậu Duy ngồi ở mép giường, đau lòng nói: "Không sao đâu, dùng thuốc bột mấy ngày là được." Tay phải của Hi Niên bị lưỡi dao đâm thủng, vết thương vẫn còn dính ma khí.
Các kỹ thuật chữa trị thông thường không thể làm lành những vết thương do ma khí tạo ra, chỉ có thể sử dụng một loại thuốc bột được bào chế đặc biệt.
Nghe vậy, cảm xúc của Hi Niên ổn định lại một chút, nhìn về phía phụ thân đang ngồi cách đó không xa: "Cha, là nó ra tay trước..."
Không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Đến khi người hầu nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết của nhị hoàng tử thì mới chạy vội đến kiểm tra.
Lúc đó, tay phải Hi Niên bị một con dao ngắn sắc bén ghim chặt trên tường, cánh tay và cổ cũng có vết thương, mà Hi Hoài lại thờ ơ đứng một bên.
Chẳng mấy chốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lon-len-ben-canh-ma-vuong-bao-quan/3498743/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.