Lola đến trung tâm y tế quần đảo nam Florida vào một lúc nào đó tầm hai giờ sáng. Đó là lần đầu tiên trong nhiều ngày trời cô biết chính xác giờ giấc. Cô được phân cho một phòng riêng để được quan sát qua đêm. Tay và chân cô đều thấy quá nặng nề để nhấc lên, và cô tự hỏi sao mình lại không hề cảm thấy muốn hò reo nhảy múa. Cô đã chờ giây phút này từ tối thứ bảy. Cô đã đi qua địa ngục, tranh đấu để sinh tồn, và tất cả những gì cô cảm thấy là tê liệt. Lần này, không chỉ đầu ngón tay ngón chân cô râm ran với thứ cảm xúc ít ỏi.
Cảm giác lịm người đã bắt đầu ngay sau khi cô và Max chạy khỏi đảo, và mỗi g iờ trôi đi cảm giác ấy chỉ càng tệ hơn. Cô đoán nó chắc có liên quan tới dòng adrenaline đang gặm nhấm dần từng mẩu năng lượng cuối cùng của cô. Cả điều đó lẫn việc cô có đúng một bữa ăn đúng nghĩa trong vài ngày qua.
Cô không chắc họ đã ở trên con thuyền của lũ buôn lậu bao lâu, nhưng khi cô, Max, và Bé Cưng sang tàu của đội bảo vệ bờ biển, cô đã được đội cứu thương khẩn cấp trên tàu kiểm tra, và ông bác sĩ đã quyết định rằng cô mắc chứng mất nước, hạ thân nhiệt nhẹ, và kiệt sức. Phần kiệt sức cô cũng có thể tự mình chẩn đoán được. Phần đó thực sự là ngu ngốc, nhưng chứng hạ thân nhiệt và mất nước thì làm cô ngạc nhiên. Đặc biệt là chứng mất nước, khi mà quần áo lót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lola-chay-tron/2910373/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.