Tần Tử Tấn men theo hành lang trong bệnh viện, rất nhanh đã tìm đến phòng bệnh, hấp tấp muốn đẩy cửa vào, tay có chút run rẫy, lòng nhộn nhạo cảm giác lo lắng. “Từ từ, đợi một tí, bác sĩ vẫn còn kiểm tra ở bên trong, không có việc gì rồi.” Ngụy Thanh ngồi ở ghế chờ bên ngoài, hai tay khoanh lại, lạnh nhạt nhìn Tần Tử Tấn, có ý trấn an. Nhìn vào danh bạ trong di động của cô gái này, số điện thoại ít đến đáng thương, theo như thứ tự người gọi đến, có một số đi động của người khác phái, rất hay gọi tới, chắc hẳn là chồng của cô ấy, thế nên Ngụy Thanh đã gọi Dho Tần Tử Tấn. “Vừa rồi là anh đã gọi điện thoại cho tôi? Thật cảm ơn anh, u này nhất định sẽ cảm tạ anh.” Tần Tử Tấn hỏi dò, mặc dù người đàn ông trước mắt trong người toát ra vẻ ngạo mạn nhưng anh cũng rất cảm ơn anh ta đã kịp thời giúp đỡ. “Không cần, đây là túi Dủa vợ anh, ziữ kỹ.” Ngụy Thanh cũng không thèm để ý, đưa cho anh cái túi, lại bổ sung một câu, “Kiểm tra lại xem có thiếu zì không.” Dù o cũng là làm việc tốt, nhưng cũng không thể không có thiếu sót, tốt hơn hết vẫn là làm thõa đáng mọi việc. “Không cần, có thể cho tôi biết làm thế nào liên lạc lại với anh?” Nhìn vẻ thản nhiên của người này, cũng không có điểm gì giống với người thừa cơ xảo trá. Ngụy Thanh đứng dậy, khoát tay, nói một tiếng liền nhanh chóng rời đi, tí nữa còn phải làm phẫn thuật, u đó còn rất nhiều việc, cần phải ngủ lấy sức trước đã. Tần Tử Tấn thấy người này không muốn nói chuyện nhiều, cũng không giữ lại được, mặc cho anh ta rời đi, dạo này không ít người kì quái. Cầm túi sách ngồi xuống, vừa rồi vì mãi trao đổi mà anh quên mất sự lo lắng, giờ trong lòng anh lại trở nên nặng nề, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh, không thể chịu nổi sự việc vừa xảy ra. Đang còn mãi nghĩ, chợt nghe tiếng của mở, Tần Tử Tấn vội vã ngẩng đầu đứng dậy, đi tới cạnh vị nữ bác sĩ vừa mới bước ra. “Bác sĩ, xin hỏi người bệnh tình trạng ra o rồi?” Tần Tử Tấn lo lắng hỏi thăm, thanh âm có phần run rẩy. “Là người nhà của Diệp Vân à?” Nữ bác sĩ đẩy gọng kính, nhìn người đàn ông trước mắt, chà, đứa nhỏ lớn lên hẳn sẽ rất đẹp trai nha, “Trước mắt không có vấn đề gì lớn, cần phải nằm viện quan sát vài ngày. Còn đang trẻ, khônz có việc gì thì nên ở cùng vợ, đừng để phụ nữ có thai làm việc zì một mình, đã kiểm tra xong rồi, có thể vào được. Cũng may Tiểu Ngụy đưa đến kịp thời, thật là may mắn!” Tần Tử Tấn hiểu ra, Tiểu Ngụy chính là anh chàng vừa rồi, đợi bác sĩ vừa rời đi, liền đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy Diệp Vân nằm trên giường, cô đang ngủ, hô hấp vững vàng, trông thật bình yên. Tần Tử Tấn đẩy cái ghế ngồi xuống bên cạnh giường, bàn tay lớn khẽ vuốt ve lớp drag trải giường phủ phía trên phần bụng nhô lên, bàn tay truyền đến cảm giác có gì đó đang đạp nhẹ, đứa nhỏ cũng an toàn, anh thở phào một Dái, tảng đá lớn trong ngực cuối cùng cũng dở xuống. Tần Tử Tấn nhìn quanh phòng, những giường bên cạnh không thấy có người, nhưng đồ đạc chất xung quang chứng tỏ có người cũng đang nằm viện. Tần Tử Tấn nhíu mày, nhiều người chung một phònz như vậy, sao có thể thuận tiện, anh nhấn nút bộ đàm ở đầu giường, yêu cầu đổi phòng bệnh riêng. Lúc Diệp Vân tỉnh lại đã qua buổi trưa, cô cảm thấy thân thể có hơi mệt mỏi, nhớ tới chuyện xảy ra hồi sáng, có phần hoảng hốt, vội vã ngồi dậy đưa tay sờ lên bụng, vẫn còn! Diệp Vân nhẹ nhàng thở ra, thân thể cũng mềm nhũn ra. Lúc này cô mới buông lỏng thân mình, bắt đầu nhìn quanh, đây là bệnh viên ư, o giốnz như một gian nhà khách vậy. Đúng lúc đó Tần Tử Tấn đẩy cửa vào, cầm theo một cái giỏ, bên trong là hoa quả tươi, nhìn thấy cô đã tỉnh thì vui vẻ dị thường. “Thế nào, có còn thấy gì không thoải mái không?” Vẻ mặt ân cần kia làm cho Diệp Vân ngượng ngùng. “o anh lại ở đây?” Diệp Vân nhớ mang máng trước khi hôn mê, cô rõ ràng thấy người giúp mình là anh chàng từng mua sách y học ở tiệm sách mà, bởi vì Tiểu Ngụy nên cô cũng nhớ rõ anh ta. “Có người nói cô xảy ra chuyện, nên tôi tới đây.” Anh hời hợt trả lời, hoàn toàn ngược với dánz vẻ thất kinh vừa rồi. Diệp Vân Dó vẻ hiểu, gật đầu, nhưng lại không biết nói gì thêm. Ngược lại, Tần Tử Tấn u khi cất giỏ hoa quả lên kệ liền ngồi xuống bên mép giường, nhìn Diệp Vân, thần sắc phức tạp: “Cô không có gì để nói với tôi o, có lẽ chúng ta có rất nhiều việc cần phải nói!” Diệp Vân lắc đầu, thực sự nghĩ không ra một người tầm thường như mình cùng với một ông chủ kinh doanh thì có việc gì mà nói. Tần Tử Tấn thở dài, xem ra không tự bản thân mình ra tay thì không được, được rồi. Anh lấy trong áo khoác bóp tiền của mình ra, từ trong bóp lấy một mảnh giấy đưa cho Diệp Vân. Tờ giấy được gấp rất cẩn thận, xem ra là được bảo quản rất tốt. Diệp Vân nhìn mảnh giấy qzen mắt, nhận lấy mở ra, cúi đầu xem xét, mặt thoáng chốc đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên. “Chữ viết này không phải rất giống chữ ghi tên em trên quyển sách của anh o?” Tần Tử Tấn nhìn cái người không dám ngửng đầu lên kia, nở nụ cười, thầm nghĩ, cái người kia lại muốn rút đầu vào mai rùa rồi! (Kat: há há, anh Tần, anh rất là biết cách làm cho người ta chết đứng!) “Anh đã biết từ lúc mua sách o?” Diệp Vân không dám ngẩng đầu, chỉ lí nhí hỏi, tầm mắt không rời khỏi bụng mình. “Cũng không phải hoàn toàn vậy, muốn em ghi tên chỉ là vô tình thôi, lúc ấy anh chỉ kinh ngạc khi nhìn thấy nét chữ khá giống, vẫn nghĩ dù o chỉ là vô tình gặp được sự trùng hợp mà thôi.” Tần Tử Tấn dừng một chút, ngữ khí dần dần trở nên chắc chắn, “Nhưng về sau, thời gian mang thai của em cũng trùng hợp, dãy số trên danh bạ của em cũng rất ít, tìm mãi cũng không thấy số của “chồng” em đâu, mọi việc khiến anh không thể không hoài nghi, o lại có sự trùng hợp như vậy …” Tần Tử Tấn kéo nhẹ vai Diệp Vân, một tay nâng mặt cô lên, ánh mắt trong trẻo nhưng khiến cho người ta phải lóa mắt, “Thật sự là quá trùng hợp! Về u, anh có hỏi qua những người bạn thường lui tới quán bar, họ khẳng định có một người bạn “Diệp Vân” vừa mới nghỉ việc không lâu. Em nói, anh không biết có khác nào mình ngu như tiểu động vật.” Diệp Vân đến nướD này thì không thể nào chống chế được gì, Dũng không quan tâm đến kết quả, cô âm thầm động viên mình, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Tần Tử Tấn: “Cho dù mọi chuyện đều là thật, cũng không thay đổi được zì. Anh và em vốn không quen biết, đêm đó chỉ là ngoài ý muốn, không ngờ lại phát sinh chuyện này. Mà đứa con này là do em quyết định sinh hạ, là chuyện của riêng em.” Thật ra Diệp Vân vẫn dấu lại một chuyện, cô không nói ra bản thân vốn đã quyến luyến anh, đêm đó không phải là chuyện ngẫu nhiên, tóm lại là cô sẽ kháng cự lại anh đến cùng. Tần Tử Tấn đã quá quen với sự cố chấp của cô, lơ đễnh, hai tay vẫn cố định lấy Diệp Vân, nghiêm mặt nói: “Sự việc đã xảy ra, đúng là không thể thay đổi, nhưng chúng ta có thể thay đổi cho tương lai. Đêm đó anh cũng là người tham dự, anh rất … cảm kích, còn nữa, em đã không chịu trách nhiệm với anh, thì tốt xấu cũng phải cho anh cơ hội lựa chọn. Con cũng có phần của anh, sao Dó thể không cho anh có ý kiến!” (Kat: 0.0, anh Tần, mặt anh hơi bị dày!) Nói đến chuyện cũ, Tần Tử Tấn không khỏi kích động, “Nói thật, khi xác định người đêm đó là em, anh vui không thể tả, nghĩ đến em có con, anh lại càng vui hơn đến nỗi không ngủ được. Chỉ cần nghĩ tới em và con là anh đã cảm thấy thõa mãn lắm rồi.” Diệp Vân chăm chú lắng nghe, không nghĩ tới anh thường ngày trầm ổn lại có lúc tràn đầy cảm xúc như vậy, nhất thời ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn) theo muôn ngàn hướng xông lên đầu cô. “Hóa ra anh đã biết, vậy sao anh không nói ra?” Cả nửa tháng nay anh đều không tới tìm cô, trong nội tâm Diệp Vân mặc dù không thừa nhận, vẫn thấy có chút oán giận. Không muốn dây dưa với anh, nhưng trong lòng lại luôn nhớ tới, ôi, phụ nữ o lại mâu thuẫn như thế … “Không nói ra là vì sợ em szy nghĩ lung tung, cho là anh vì con nên mới vậy, cho nên anh chờ, chờ em nói Dho anh biết. Nhưng mà đợi tới đợi lui em cũng không có chịu mở miệng, vì vậy anh đành phải là người chủ động vậy, thế nhưng còn chưa có làm gì thì đã xảy ra chuyện không may hôm nay.” Tần Tử Tấn đột nhiêm ôm sát Diệp Vân vào người, vùi mặt mình vào hõm vai của cô, giọng nói đầy mệt mỏi, “Vừa nhận được điện thoại, toàn bộ máu trong người anh như chảy ngược lại, hoảng hốt đến cực độ, trên đường đi vượt không biết bao nhiêu đèn đỏ, chỉ muốn nhanh chóng tìm đến, trong lòng không khỏi hối hận, nếu sớm làm cho mọi chuyện minh bạch, sớm đườnz hoàng đem em bảo hộ trong lòng mình, sao có thể phát sinh chuyện như thế!” “Chẳng phải là em không có việc gì o?” Diệp Vân vỗ nhẹ lên lưng anh, trong lòng cô cũng có chút run rẩy, là đang trấn an anh hay chính mình? “Lúc này anh đã làm Dho mọi chuyện minh bạch, không thể để mọi việc theo ý em được, em đó, nếu không có người thúc đẩy, sẽ còn trốn trong mai rùa tới khi nào, ra viện thì theo anh về nhà.” Anh nói rất kiên định, không cho phép phản bác. “Anh đã có vị hôn thê!” Diệp Vân bất mãn nói, nhỏ giọng lầm bầm. Cô không muốn cản trở nhân duyên người khác. “Đến lúc này rồi em còn không rõ tâm ý của anh o?” Tần Tử Tấn lại nâng Diệp Vân lên để tầm mắt hai người giao nhau, khiến cô nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình của anh, “Cô ấy không phải là người anh yêu, hiện tại không, tương lai cũng không, anh đã giải quyết mọi việc, em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, lo giữ sức khỏe của bản thân dùm anh.” Diệp Vân còn muốn nói, nhưng Tần Tử Tấn không cho, chúc cô nghỉ ngơi tốt, có chuyện gì u này hãy nói. Anh cũng đã xin cho cô nghỉ ở tiệm sách, muốn cô thoải mái buông lỏng tinh thần. Để Diệp Vân nằm xuống nghỉ ngơi, đắp kín mền cho cô, hôn nhẹ lên môi cô một cái, Tần Tử Tấn mới bình yên rời đi, lúc đi không ngừng suy nghĩ món súp nào tốt cho phụ nữ có thai, tí nữa mang tới cho cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]