Diệp Vân vô thức lật quyển sách trên tay, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm vào dòng chữ đến xuất thuần.
“Tiểu Diệp? Tiểu Diệp? …”
Sau vài tiếng gọi, cô cũng hoàn hồn, Diệp Vân ngẩng đầu, cười yếu ớt: “Chị Hoắc Tương, có chuyện gì vậy?”
“Chị là muốn hỏi em có chuyện gì vậy, sao lại ngẩn người ra?” Hoắc Tương thở dài:“Em đó nha, trong lòng có chuyện gì không vui, cũng không chịu tìm người mà giải bày, cứ để tích tụ lại trong lòng là không tốt. Vả lại bây giờem không phải chỉ có một mình, phải nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng chứ,nhìn bộ dạng em nhăn nhó khổ sở thế này, đứa trẻ sinh ra coi chừng sẽkhông dễ thương, mặt mày nhăn nhó như ông già!”
“Em biết,lại để cho chị bận tâm rồi!” Diệp Vân cảm kích nhìn bà chủ. Hoắc Tươnglúc nào cũng một mực quan tâm cô, trông nom cô, không để cô phải suynghĩ quá nhiều, cô chỉ có thể nói lời cảm tạ hồi đáp lại chị.
“Lấy lạitinh thần là tốt rồi, nên thoải mái buông lỏng, phải đem việc dưỡng thai đặt lên hàng đầu, bất luận là phiền não gì cũng phải bỏ qua xem như làmây khói thoảng qua, chỉ cần nghĩ tới mấy tháng nữa sẽ có một tiểu thiên sứ chào đời thuộc về em, là mọi đau khổ và nước mắt đều rất đáng giá!”Hoắc Tương lấy tâm niệm của người từng trải khuyên nhủ.
Diệp Vânnghe vậy cũng thấy thật đúng. Việc gì phải bận tâm những thứ phù vânxung quanh mình, tốt nhất là nên quan tâm tới tiểu hài tử trong bụngmình lúc này.
“Đúng rồi, annh chàng đẹp trai họ Tần đâu rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-yeu-chi-noi-cung-em/41895/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.