Tác giả: Nam chính của chúng ta là ma đội lốt người, a huhu
*Bắt đầu từ chương này ta sẽ đổi Dương Anh Thi thành Trân Trân nhé.
“Hạ lão phu nhân…bà nhìn cháu như vậy làm gì?”- Trân Trân nghi ngờ hỏi.
Ở gần lão phu nhân chỉ mới mười phút nhưng cô nhận ra bà rất dễ gần, không giống như thái độ chán ghét đối với Âu Giãn Tình khi nãy, bà đối với cô lại vô cùng niềm nở. Bà hỏi cô tên gì, nhà ở đâu, sau khi biết chuyện cô mất đi kí ức thì liền cảm thông vỗ đầu cô an ủi.
Sự quan tâm của bà khiến cõi lòng Trân Trân vô cùng ấm áp, chả trách một người băng giá như Hạ Dĩ Niên lại trở thành một người khác hẳn khi ở trước mặt bà ngoại mình.
Có điều… sao bà lại cứ dùng ánh mắt đầy ý cười này như thế để nhìn cô như vậy chứ?
Trân Trân cảm thấy bất an nâng y nước lên uống một ngụm.
“Trân Trân thích Dĩ Niên phải không?”
-Phụt- Cả một ngụm nước phun cả ra ngoài, cũng may là cô phun về phía khác chứ phun vào mặt lão phu nhân thì cô hết đường sống sót rồi. Trân Trân vỗ vỗ ngực của mình, khó khăn giải thích: “Không…không phải đâu ạ, làm gì có chuyện đó.”
Hạ lão phu nhân nghe thế thì liền tiếc nuối, nhưng bà vừa gặp đã rất có cảm tình với cô gái nhỏ này rồi nha. Ngoại trừ bà ra thì chắc cũng chỉ có cô gái này là người dám dùng thái độ không tốt nói chuyện với cháu trai bà thôi, thấy thế mà khi nãy dù thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-uyen-khanh-em-dam-tinh-ke-toi/82730/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.