Dương Anh Thi cũng không biết Hạ Dĩ Niên đang dẫn mình đi đâu, cho đến khi tới nhà xe, hắn quay lại lạnh lùng hỏi cô có biết lái xe không. Dương Anh Thi cười khì trong lòng, sao cô lại không biết được, nhưng vẫn cố tình bày ra vẻ mặt vô tội lắc đầu nói không biết.
Thế nhưng vô dụng, Hạ Dĩ Niên vừa nhìn là đã biết cô đang nói dối, hắn mở cửa ghế sau ngồi vào trong, Âu Giãn Tình ngồi cạnh hắn. Điệu bộ quá rõ ràng là đang vạch trần lời nói dối của cô rồi còn gì, Dương Anh Thi chung quy vẫn là ba chữ không cam tâm. Cái tên Hạ Dĩ Niên này có biến thái hay không, cho cô mặc đồ đẹp như một công chúa rồi lại bắt đầu làm lái xe? Cha sinh mẹ đẻ Dương Anh Thi chưa từng nếm trải cái loại mùi vị làm tài xế này bao giờ.
Nhưng thôi kệ, Dương Anh Thi biết cô phải nhẫn nhịn. Chỉ cần qua việc này, cô sẽ trở lại làm một Dương Anh Thi cao ngạo là được chứ gì.
Âu Giãn Tình mở ipad ra xem cái gì trên mạng, một lúc sau đưa qua cho Hạ Dĩ Niên xem, nàng nở nụ cười vui vẻ: “Dĩ Niên anh xem, chai rượu này là món quà em tặng bà ngoại đó. Đây là loại rượu thượng hạng, càng để lâu thì càng ngon.”
Hạ Dĩ Niên nhìn lướt qua màn hình, giọng nói trầm thấp hỏi: “Em lấy tiền đâu ra?”
“Là giám đốc Trương cho em, ông ta tặng em chai rượu này với yêu cầu là ngồi nghe ông ta kể chuyện nguyên đêm, em chỉ mượn hoa kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-uyen-khanh-em-dam-tinh-ke-toi/82729/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.