Đã bao lâu rồi, An Chính mới một lần nữa bước trở lại ngôi nhà nhỏ của hai người. Đây đáng lí đã có thể là điểm dừng chân cuối cùng trong cuộc đời anh, không ngờ anh với nó hữu duyên vô phận.
- Anh ngồi ở bàn đợi tôi một chút nhé, tôi sẽ vào lấy cho anh.
An Chính gật đầu, sau đó cẩn thận ngồi xuống ghế sô pha. Nội thất căn phòng này giống y hệt 3 năm về trước, gần như không có bất kỳ một sự thay đổi nào. Ngồi từ đây nhìn ra phòng bếp, anh thậm chí có thể thấy hai cái tạp dề treo cùng với nhau trên giá. Nhìn qua lớp vải nhăn nheo, có vẻ như chúng đã rất lâu không được người ta sử dụng đến. Quay về phía căn phòng ngủ dành cho khách, tâm trạng anh thoáng trùng xuống. Căn phòng tối đen, im ắng, thiếu vắng hơi thở vốn có của con người sống ở đây. Cánh cửa đóng chặt, mang vẻ gì đó cô quạnh khó diễn tả.
Đến khi Giai Nghi trở ra liền không thấy người đàn ông ngồi trên sô pha nữa. Anh đứng ngay trước cánh cửa kính của khu vườn, vẻ mặt đăm chiêu nghĩ ngợi.
- Áo của anh.
An Chính hơi giật mình, bàn tay đưa ra đón lấy. Xúc cảm ấm áp từ bàn tay cô truyền đến anh, giống như một dòng điện chạy dọc cơ thể, kích thích từng tế bào thần kinh trong não bộ của anh. Nhưng mọi thứ chỉ diễn ra trong một tích tắc, Giai Nghi sau đó liền lập tức rút tay về.
- Vườn hoa, hình như trồng thêm nhiều cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-to-tinh-trong-mat-em/3342750/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.