Cô ngồi chết lặng. Đôi môi bị cắn đến bật máu. Từng ngón tay siết lấy lòng lòng tay, cố gắng không để bản thân nhớ về kí ức kinh hoàng của đêm hôm qua.
- An Chính, em muốn ở một mình.
An Chính nhắm chặt mắt, quay người rời đi. Cuối cùng, mỗi cố gắng đều là vô nghĩa. Lớp ngụy trang mỏng manh cô khoác lên mình không thể nào che đậy được nỗi thất vọng của cô về bản thân. Cô là kẻ vô dụng. Biết rõ anh vì lo cho cô mới nói ra những lời như thế nhưng bản thân lại lãnh đạm đuổi anh đi. Bởi vì cô yếu đuối. Bởi vì cô nhu nhược. Và cũng bởi cô nhận ra rời xa anh cô chẳng là gì cả.
Những nỗ lực suốt 2 năm để sống tự lập đang dần dần ăn mòn tự trọng của cô, nó từng chút cấu xé linh hồn cô để cô nhận ra rằng một người mù thì chỉ nên sống với những người giống mình mà thôi, có giãy giụa hơn nữa cũng chỉ nhận lại đau thương về phía mình. Cơn ác mộng hôm qua càng khiến cô thấm thía cái cảm giác bất lực để mặc người ta định đoạt số phận. Nỗi tuyệt vọng ấy còn tê tái hơn nỗi sợ bị người ta xâm hại, nó là nỗi đau thấu tận tâm can khiến cô không còn đủ dũng khí để đối diện với người đàn ông của mình.
Đồ ăn trên bàn đã nguội ngắt, cô cũng chẳng còn tâm trạng để dọn dẹp. Từng bước chân bần thần đi vào trong phòng. Cánh cửa khép chặt lại, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-to-tinh-trong-mat-em/2716257/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.