Khi Nhan Đình Việt đuổi Nhan Sơ đi, Hà Bình đã tỉnh.
Đôi mắt bà vô hồn nhìn trần nhà.
Bà nghe thấy tiếng cãi nhau lúc nãy nhưng vẫn không phản ứng. Chờ khi Nhan Đình Việt chú ý, hỏi thăm bà, câu đầu tiên bà nói lại là: "Cho Vị Vị về Di Châu học."
Nhan Đình Việt chưa kịp đáp, Nhan Vị đứng lên, phản bác: "Con không đồng ý. Dựa vào đâu mẹ được quyết định thay con?"
"Dựa vào đâu?" Nhan Đình Việt đập mạnh vào tủ, "Dựa vào bà ấy là mẹ cô còn tôi là ba cô!"
"Dựa vào cô chưa 18 đã hỗn láo! Cô vứt chữ hiếu đi đâu rồi! Chúng tôi còn thả cô ở Phụ Đô, sớm muộn gì cô cũng suy đồi đạo đức, bại hoại xã hội. Cô cũng giống như con chị mình trở thành cặn bã!"
Nhan Vị bị dọa không nói nên lời. Cô nhịn đến hai mắt đỏ ửng.
Cô biết Nhan Đình Việt và Hà Bình vốn nhẫn tâm nhưng không ngờ ông lại nói con mình thậm tệ đến thế.
"Đồng tính là suy đồi đạo đức, bại hoại xã hội?" Nhan Vị đỏ mắt. Phổi muốn nổi tung, trái tim quặn đau.
Người khác không hiểu, nên có nói những tàn nhẫn này, các cô chỉ cười cho qua. Nhưng đây là ba mẹ đã nuôi lớn các cô lại trách các cô là cặn bã, còn đổ lỗi cho các cô đã không nghe lời.
Là ba mẹ, họ không tự xem xét, trong quá trình dạy con, họ có vấn đề nào không. Bọn họ luông miệng bảo muốn đều tốt nhất cho con nhưng lại ép buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-to-tinh-mua-he-cua-em/3734070/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.