Khi Nhan Đình Việt nhận được cuộc gọi của Hà Bình, ông đoán Nhan Vị có thể muốn bắt xe về Phụ Đô, và ở Di Châu chỉ có một trạm xe.
Ông cũng bỏ luôn lịch trình hôm nay, về nhà đón Hà Bình, cùng đến nhà ga tìm cô.
Ông để Hà Bình ngồi trong xe, một mình đến phòng chờ tìm. Ông vừa xuống xe, Hà Bình đã thốt lên, chỉ tay về tiệm báo: "Ở bên kia!" Dù ở chốn đông người nhưng chỉ cần nhìn lướt qua, bà vẫn nhận ra con mình.
Nhan Vị gác máy, từ xa thấy Nhan Đình Việt, cô cũng nhận ra ông thấy mình.
Cô không bung dù, lập tức bỏ chạy.
Nhan Đình Việt đóng cửa xe, không lo xe cộ trên đường, chạy về phía Nhan Vị.
Hà Bình cũng mở dây an toàn, ngồi vào ghế lái, khởi động xe chạy theo hướng hai ba con.
Nhan Vị dầm mưa chạy mấy con phố, trong miệng hớp vài ngụm nước mưa.
Cô không nhớ đường, chỉ biết chạy. Khi chạy qua đường, vì vượt đèn đỏ, suýt đụng phải xe đạp điện, bị chủ xe mắng.
Hồi chạy 800m học kỳ 1, cô còn chưa liều mạng chạy như giờ.
Không thể bị bắt, bị bắt là tiêu. Nhan Đình Việt và Hà Bình chắc chắn sẽ hạn chế tự do của cô. Họ sẽ nhốt cô ở nhà như ở tù, đợi đến khi làm xong thủ tục chuyển trường mới thả ra. Đến lúc ấy, có lẽ cô sẽ không còn được gặp Giang Ấu Di.
Niềm tin ấy càng tiếp sức cho cô chạy nhưng thể lực có hạn, cô không chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-to-tinh-mua-he-cua-em/3734069/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.