“Được, mày giỏi lắm. Tao mang nặng đẻ đau mày 10 tháng, rồi nuôi dạy mày đàng hoàng tử tế thêm 10 năm nữa, đây là những gì mày báo đáp tao đấy hả? Tao chỉ thất vọng thôi mà cũng không được sao?" Lư Oánh Hoa giơ tay lên, Lư Thời cho rằng bà định đánh Kiều Mộc, gấp gáp chắn người trước Kiều Mộc.
"Bỏ đi, coi như tao chưa bao giờ sinh ra mày." Lư Oánh Hoa nói xong, không thèm nhìn Kiều Mộc, quay người rời đi.
Sắc mặt Kiều Mộc trắng bệch, trong mắt đầy nỗi thống khổ, bà chính là mẹ của cậu, bà chính là người mẹ đã sinh ra cậu, nhưng khi bà nói câu đó, tựa như bà đã chối bỏ sự tồn tại của cậu trên thế gian này vậy.
Sắc mặt Lư Thời cũng rất khó coi, định an ủi, nhưng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ biết khoanh tay đứng nguyên tại chỗ.
Ban đầu Từ Dữu Dữu cảm thấy lửa giận của mình đã đạt đến đỉnh điểm vào lúc mới nghe bà ấy nói chuyện, nhưng lại không ngờ bản thân đánh giá quá thấp sự ích kỷ của Lư Oánh Hoa. Mắt vừa nhìn thấy đối phương rời đi, lửa giận của Từ Dữu Dữu chợt dâng lên thêm một lần nữa, trực tiếp đuổi theo người phụ nữ đang bước ra ngoài, chặn bà ta ngay trong sân.
"Bà dừng lại." Từ Dữu Dữu chặn trước người Lư Oánh Hoa.
"Tránh ra." Lư Oánh Hoa đang rất vội, cả khuôn mặt đều biểu hiện sự mất kiên nhẫn.
"Có phải chính vì bà là mẹ của Kiều Mộc, cho nên mọi chuyện cậu ấy làm phải theo ý bà, nếu trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-to-tinh-khong-the-choi-tu/1136930/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.