Kiều Mộc lại nằm mơ, cậu mơ về những gì đã xảy ra khi còn bé, khi ấy cậu vừa lên tám. 
Hôm đó, cậu ở nhà giải một ván cờ sinh tử do Vương lão sư giao, bởi vì đề bài có chút hóc búa nên cậu suy nghĩ cả tiếng đồng hồ mà vẫn chưa giải ra. Lúc ấy trời đã hơi tối, bụng cậu có chút đói, vừa định đi ra ngoài tìm mua mấy món gì đó ăn, thì mẹ cậu – Lư Oánh Hoa - liền đẩy cửa vào. 
Trông thấy mẹ, Kiều Mộc liền mừng rỡ, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu: "Mẹ, mẹ về rồi." 
Lư Oánh Hoa hỏi: "Con đang làm gì?" 
Bé Kiều Mộc: "Con đang giải ván cờ sinh tử do thầy giao." 
Lư Oánh Hoa: "Giải được chưa?" 
Bé Kiều Mộc: "Vẫn chưa giải ra, sau khi vào lớp nâng cao, mấy ván cờ sinh tử cũng trở nên hóc búa hơn nhiều, con giải cả tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa ra." 
Sắc mặt của Lư Oánh Hoa liền trầm xuống, nhưng khi đó cậu bé Kiều Mộc không hề để ý, bởi vì đang đói bụng, nên cậu nói muốn đi ăn sớm rồi về giải đề. 
Lư Oánh Hoa: "Mẹ mới từ đạo quán về, trong kỳ thi xếp hạng này, con đứng thứ mười từ dưới lên." 
Từ khi đến đạo quán học, Kiều Mộc luôn là học sinh xuất sắc nhất, vì chưa bao giờ có xếp hạng thấp như vậy, nên cậu cũng có chút xấu hổ cúi thấp đầu: "Mẹ, con xin lỗi, lần này con không phát huy tốt, lần sau con sẽ cố gắng hơn." 
Kiều Mộc lúc đó vẫn rất tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-to-tinh-khong-the-choi-tu/1136923/chuong-19.html