"Tại sao cậu lại hiền thế hả?" Từ Dữu Dữu nhịn suốt trên đường, vừa xuống xe buýt là xả hết nỗi tức tối từ nãy đến giờ.
"Cái gì?" Kiều Mộc nghi hoặc.
"Cậu có biết mắng chửi người khác không vậy?"
"Tại sao mình phải mắng chửi người khác?"
"Vì sao ư? Cậu bị người ta bắt nạt còn không biết tự phản kháng à, vừa rồi Lư Thời bắt cậu đổi chỗ ngồi, tại sao cậu không nói lời nào, tại sao không biết chửi cậu ta để cậu ta biến cho khuất mắt hả?" Từ Dữu Dữu chỉ cần nghĩ đến cảnh Kiều Mộc ngồi ở chỗ đó bị đối phương dễ dàng bắt nạt liền giận không chỗ phát tiết.
"Cả lần trước nữa, lúc còn ở B thị đó, cái gì gọi là hi vọng lớn lên cậu giống như một cây Tùng Bách hả, nếu cậu không thích cái tên này, sao không ra đồn công an đổi tên đi? Tại sao lại để người khác quyết định cậu là ai, cuộc đời của cậu thì liên quan gì đến họ? Họ có đút cậu ăn, rót nước cậu uống, nuôi nấng cậu nên người ngày nào chưa? Chẳng phải bà ngoại mới là người chăm sóc cậu sao?" Từ Dữu Dữu càng nói càng tức, ngữ khí cũng càng ngày càng kích động.
Kiều Mộc trầm mặc nghe, cô ấy rõ ràng đang trách móc cậu, nhưng tại sao cậu lại thấy vô cùng dễ nghe, thậm chí còn mang theo một loại ấm áp trấn tĩnh lòng cậu.
Bằng một cách tình cờ nào đó mà người bạn mới chuyển đến lớp này lại biết rất nhiều những bí mật của cậu, nhưng cô ấy chưa bao giờ truy hỏi lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-to-tinh-khong-the-choi-tu/1136922/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.