Trần Y Y đờ đẫn đứng trên lễ đường,dường như tất cả mọi thứ chỉ là hư vô.
Hứa An không rời đi, anh ở lại tạ lỗi và tiễn khách ra về, sau đó đến gần cô,ý muốn đưa cô về nhưng không đi.
Trần Y Y đứng mãi một chỗ bất đi bất dịch,thời điểm này,những kí ức của cô và Hách Thiên đồng loạt xuất hiện trong đầu cô.
Cô mơ ác mộng, Hách Thiên an ủi cô.
Cô bệnh, Hách Thiên chăm sóc cô.
Cô bị lạc đường,Hách Thiên lo lắng,chạy đi tìm cô,kết quả bị thương.
Hách Thiên tỏ tình với cô.
Hách Thiên cầu hôn cô.
Đây toàn bộ là giả sao?
Giây phút này,những kí ức tốt đẹp đó đối với Trần Y Y mà nói,giống như một con dao,mà mũi dao lại đâm thẳng vào tim cô, cô đau đớn,không còn đứng vững nữa,cô ngồi xổm hai tay ôm lấy đầu.
Đến giờ Trần Y Y mới hiểu ra,thì ra những ôn nhu,dịu dàng,quan tâm đó không phải dành cho cô mà là cô vô tình nhặt được.
Chỉ là vô tình nhặt được.
ha ha...với tình nhặt được.
Bộ dáng một cô gái trang điểm tỉ mỉ, mặc trên người một bộ váy cưới trắng tinh,lại ngồi xổm,.nghiêng đầu vô hồn,trên đôi mắt ứa lệ,nhìn thật bi ai.
Lúc này là 10h
12h
14h
19h
Trời đã tối,người trong lễ đường dường như biết Trần Y Y,khinh thường,lôi cô ra ngoài.
Bên ngoài xuất hiện một đám người,vừa thấy Trần Y Y xuất hiện liền chạy tới tát vào mặt cô một bạt tay,Trần Y Y không nói gì,họ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-thoat-kho-di/2668412/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.